Gia đình, nơi mà bất kỳ người nào đi xa cũng phải nhớ về, những ngày cuối năm khi ai ai cũng đang tất bật chuẩn bị đón Tết thì những người con xa nhà trong lòng đang có một nỗi nhớ cồn cào, nỗi nhớ nhà sao khó diễn tả.
Tết đến, xuân về mang theo nhiều niềm vui, hứa hẹn sự đầm ấm bên bánh chưng xanh, bếp lửa hồng đầy ắp tiếng cười yêu thương của sự sum vầy, ấm áp nhưng sao lòng nó nôn nao khó tả quá.
Hồi nhỏ, chị hay thắc mắc không biết là mùa xuân về thì hoa mai mới nở. Hay là hoa mai nở thì mùa xuân mới về. Nhưng rồi thắc mắc đó nhanh chóng bị lãng quên bởi không khí mùa xuân.
Tôi muốn nó giữ truyền thống vào những ngày 28 Tết đi tảo mộ là đến nghĩa trang liệt sĩ để thắp nhang tưởng nhớ các ông bà, chú bác, một thời chiến đấu hy sinh đem lại mùa xuân hoà bình, ấm no, thịnh vượng cho đến ngày nay.
Hết giờ làm, nó lang thang qua mấy con phố, nó thấy người ta dọn dẹp nhà cửa, người ta đi sắm Tết, người ta đi chơi... Nó nghĩ ngợi về một điều gì đó xa xôi, nó cười...
Đối với tôi, Tết có thể không có áo mới, không cần giò chả bánh chưng bánh tét hay thưởng ngoạn du xuân, chỉ cần gặp gỡ trò chuyện với cô dì chú bác, anh em họ hàng, thế là đủ.
Lặng lẽ, là Tết trong tâm hồn con chẳng còn hay cái Tết đoàn viên với con phải khó khăn như vậy? Giá mà cái sự đời nó khác đi một chút thì hay biết mấy.
Dường như Tết đã không còn vị xưa, giống như lũ con nít mới bập bẹ đánh vần chữ Tết chưa trọn vẹn. Sau những giấc mơ, có lẽ bà luôn mong một điều “Tết đến, con hãy về”.
Còn vài ngày nữa là Tết rồi, lòng con rạo rực lắm, nhưng con buồn nhiều hơn. 23 tuổi, lần đầu tiên đón Tết xa nhà, con không biết cảm giác sẽ ra sao nơi đất khách quê người không bạn bè, không người thân mẹ nhỉ?
Năm nay con về muộn vì con chợt nhận ra, xung quanh còn rất nhiều những người Tết đến mà không có một sự sum vầy trọn vẹn. Vì vậy, con và các bạn của mình đã quyết định lên đường.
Huế của tôi chướng lắm, năm nào trời thương cho mưa thuận gió hòa thì người dân bán buôn được chút đỉnh, chứ chỉ cần Huế khẽ trở mình thì dân lại khổ. Chao ơi là nhớ! Mọi thứ dường như đang hiện ra trước mắt tôi. Muốn về, về ngay bây giờ.
Con biết Tết này gia đình mình về, sẽ không còn ông nội ra đón và mừng đến rưng rưng nước mắt nữa, nhưng chị em con muốn về bên mộ ông bà nội để nói cho ông bà nội biết là ông bà sẽ mãi không cô đơn đâu…
Con biết không, ba đang nhắm mắt để hình dung nụ cười rạng rỡ của con ùa ra đón ba về, để ba được dang rộng vòng tay đón con vào lòng, được ngắm đôi mắt trong veo, được thơm lên đôi má ửng hồng ngày Tết...
Con lại được bên mẹ, bên nồi bánh chưng chờ Tết… Con sẽ ôn lại tuổi thơ mình qua hình ảnh của con trai. Mẹ ơi, con không thể chờ đợi lâu thêm được nữa rồi…
Mẹ hãy yên tâm ăn uống và sống khỏe bên chúng con thật lâu, mẹ hãy thứ tha cho mọi lỗi lầm của con, con yêu và kính trọng mẹ rất nhiều, người mẹ thứ 2 của con.
Xuân về thật rồi mẹ à. Nhưng sao mẹ mãi không về đón Tết cùng gia đình. Ai cũng bảo Tết đến, xuân về là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Hạnh phúc vì được sum họp.
Và con biết rằng dù có đi xa muôn nẻo, dù vì lý do nào đi nữa thì con cũng sẽ về nhà đón Tết. Mẹ ơi đợi con và các cháu mẹ nhé! Con đang về nhà rồi, con đang về mẹ ơi!
Vậy là một mùa xuân nữa lại về. Mùa xuân này hình như không giống những mùa xuân khác. Mùa xuân này đặc biệt hơn các mùa xuân trước rất nhiều vì hình như con đã lớn rồi, ba mẹ ạ!
Nếu chưa một lần được đón không khí Tết tại những miền quê hẳn bạn chưa cảm nhận hết được không khí thiêng liêng đầm ấm của Tết cổ truyền dân tộc Việt.
Giải nhất được trao cho tác giả Nguyễn Văn Trãi với bài viết "Gửi chàng trai tuổi 19". Ngoài ra, chương trình còn trao một giải nhì, một giải ba, 5 giải khuyến khích và 3 giải bình chọn cho các tác phẩm xuất sắc.
Từng dự định làm được bao nhiêu cũng dành hết cho du lịch, nhưng cuộc đời Anthony đột ngột chệch hướng khi gặp Tú Uyên. Muốn cưới cô, anh phải vay tiền mẹ vợ và ở rể.