Chị được sắm đồ Tết, được đi chơi, vui nhất là được nhận lì xì. Những phong bao màu đỏ làm chị thích thú. Chị thường dành tiền lì xì để mua đồ chơi, có khi mua tập sách, có lúc mua quà vặt. Tiền lì xì ở quê không lớn nhưng ngày tết không thể thiếu lì xì. Nó đã trở thành luật bất thành văn. Mỗi khi nhận bao lì xì, chị em chị lại nhận xét số tiền trong phong bao đỏ. Hễ có ai lì xì ít hay nhiều hơn so với số tiền bình thường thì họ lại bình phẩm. “Cô Hai nay giàu thế”. “Bác Ba sang trọng thế mà lì xì bèo quá”… Ba má chị đã nhiều lần nhắc nhở. Đó chỉ là lộc tết.

Chị rời quê lấy chồng trên thành phố. Nay đã là cái tết thứ ba chị không về nhà ăn tết. Chị bận với đủ lý do. Nhớ năm đầu tiên chị lấy chồng. Về quê ngày tết, chị rộn ràng sắm sửa đủ thứ quà mứt. Chị cố tình mua quà nặng trĩu. Chị không quên bỏ bao lì xì thật to với số tiền hơn mức trung bình. Chị phớn phở tự đắc vì là dân thành phố, nhà chồng lại khá giả, chị phải mua quà và lì xì cho xứng tầm. Khỏi phải nói, gia đình chị tự hào thế nào. Qùa tết toàn những thứ sang trọng. Chị hớn hở ra mặt.
Năm sau, chị không về quê ăn tết vì đứa con còn non ngày tháng. Má chị điện thoại lên nói mọi người ở quê đều nhắc chị. Chị thấy chạnh lòng.
Năm thứ hai, chị điện thoại báo không về quê ăn tết được. Chồng chị bận công tác nước ngoài không về kịp, thằng bé con lại quá nhỏ. Má chị nén tiếng thở dài.
Năm nay chị lại điện thoại báo không về quê ăn tết. Chồng chị đã đặt vé đi du lịch xứ chùa Vàng. Má chị nén buồn: ừ. Vậy thôi.
Đang lúi cúi dọn dẹp nhà cửa, chị nhận được điện thoại của má dưới quê gọi lên:
- Tết này về đi con. Ba má biết hết cả rồi.
- Gì ạ? Má nói gì con không hiểu?
- Hôm rồi thằng Tí chú Năm lên thành phố. Nó nói thấy vợ chồng con… Ba má biết hết rồi. Con ơi. Tết về nhà… có gia đình.
- Nhưng mà…
- Không nhưng gì hết. Phải về. Phải quê con ạ. Tết là dịp sum họp...
Chị chỉ nghe tới đó rồi khóc nấc lên. Vì sĩ diện mà ba năm rồi chị không về quê ăn tết. Thật ra, gia đình chồng chị đã khánh kiệt từ lâu. Ngôi nhà lớn phải bán đi. Vợ chồng chị phải ra ở trọ. Công ty phá sản, chồng chị phải bán hàng dạo ngoài đường. Làm gì có công tác? Làm gì có tiền mà đi du lịch?
Thật ra, chị không khổ đến mức không có tiền về quê. Nhưng tính chị vốn chuộng hình thức. Về quê ngày tết không thể không có quà. Về quê ngày tết không thể không lì xì? Mà đâu thể quà tượng trưng? Lì xì hình thức được. Chị không muốn bị mọi người xem thường, cười chê. Thế là chị viện đủ lý do để không phải về quê ăn tết.
Những cánh mai đầu tiên đã hé nụ. Dòng người rộn ràng về quê đón tết. Lòng chị nao nao. Nhớ nhà, nhớ quê, nhớ ba má, nhớ không khí quê ngày tết. Mọi năm, chị đều lập kế hoạch tiết kiệm để cuối năm có tiền về quê đón tết. Chị sẽ mua quà thật to, lì xì thật đáng với cái danh dân thành phố. Nhưng rồi cuối năm, bao nhiêu việc phải cần đến tiền. Chị đành lỡ hẹn giấc mơ quê ngày tết.
Còn mấy ngày giáp tết, vợ chồng chị cố bán cho hết số hàng. Chị định kiếm thêm chút tiền để về quê. Chị dằn lòng chỉ mua quà và lì xì hợp khả năng. Quan trọng là chị được về quê, được sống trong không khí quê ngày tết.
Nguyễn Thị Huyền Thanh
Cuộc thi viết "Tết đoàn viên" do nhãn hàng dầu ăn Neptune phối hợp cùng VnExpress tổ chức (từ 12/1 đến 15/2) là nơi để độc giả chia sẻ, gửi gắm tâm tư, nỗi niềm của mình khi phải xa nhà vào dịp Tết, qua đó nhấn mạnh giá trị truyền thống của gia đình Việt cùng thông điệp "Về nhà đón Tết, gia đình trên hết". Bài dự thi được thể hiện dưới dạng text tối đa 1.000 từ, bằng tiếng Việt, có dấu, font Unicode, kèm theo 3 hình ảnh minh họa hoặc video có thời lượng không quá 3 phút, định dạng flv hoặc mp4, kèm theo tiêu đề phản ánh nội dung câu chuyện. Người dự thi tải video lên Youtube rồi gửi đường link cho VnExpress. Gửi bài dự thi tại đây. |