Nhìn danh sách đề nghị thay đĩa phanh trước, vỏ sau, chắn ba... mà tôi hoảng.
Phỏng vấn với sếp nhỏ, sếp lớn rồi làm bài test, tôi vẫn chờ đợi vì họ không hồi âm.
Trong khi nhiều người khác lo đi ăn, chơi, hưởng thụ thì bác tôi sống tằn tiện, dùng tiền đó mua nhà tích lũy, để giờ con cái hưởng lộc.
Con trai tôi làm ăn vỡ nợ, bà hàng xóm qua đòi tiền đã cho vay vì tin tưởng uy tín trong khi tôi không hề hay biết.
Không chỉ học phí, những 'phụ phí' đi kèm khi cho con học trường quốc tế khiến bạn tôi lo lắng, tính cho con quay về trường công.
Số vàng và tiền tôi cho em vay xây nhà thời điểm đó đủ mua một mảnh đất kế bên nhà mẹ.
Mỗi năm về quê, thấy bạn bè làm ăn khấm khá, nhiều người giàu có, nhà cao cửa rộng, sắm cả xe hơi, tôi lại muốn rời bỏ thành phố.
Toàn bộ tài sản, đất đai, nhà cửa thừa kế... tôi chia đôi hết, không có đứa nào nhiều hơn, bất kể trai hay gái, ở cùng mình hay không.
Lên gấu một chiếc quần Tây giá 20.000 đồng, làm trong 5-7 phút, mỗi ngày vợ chồng người sửa quần áo cạnh nhà tôi kiếm nhẹ tiền triệu.
Mới nghe qua thì sẽ nghĩ tôi thực dụng hoặc nhà ngoại giàu, nhưng thực tế hoàn toàn khác.
Chị nói khi nào đủ tiền sẽ mua ba cây vàng trả, thế nhưng...
Mệt mỏi với áp lực công việc và cuộc sống thành thị, tôi ngỏ ý bỏ việc, bán nhà, cả gia đình về quê nhưng vợ một mực phản đối.
Lấy lý do ở cùng con thứ, ông bà tôi cho chú cả căn nhà mặt phố mấy chục tỷ, trong khi bố tôi là con cả không có gì.
Thỉnh thoảng thấy người đến đo đạc, xem nhà, bà cụ lại sợ 'hay là có ai kêu bán nhà rồi'.
Tôi nhắc nhở thì bị họ mắng chửi, thực sự rất khổ.
Mỗi lần về ngoại, tôi lại bị bố mẹ tỏ thái độ khó chịu, chửi mắng nặng lời, tìm cách đuổi đi. Họ sợ tôi về đòi phần thừa kế.
Khoản vay mua nhà, nuôi con ăn học và cha mẹ già, bạn tôi bảo không có nhà cho thuê, không có đất thừa kế lại còn bị thất nghiệp.
'Chú không thích bị gạt, cháu cho chú chỉnh lại cân, rồi ra giá mới. Nếu hợp lý chú sẽ mua hết', tôi nói với cô bé bán cua.
Ở tuổi 70, tài sản kếch xù, nhưng thay vì đi du lịch, khám phá thế giới, bà chủ tiệm bánh thích ở nhà dậy làm việc từ 4h sáng.
Vợ chồng tôi ra bãi hàng second-hand lựa đồ nội thất, quần áo đơn giản, dễ phối đồ là được.
Tuổi 40 quyết tâm giảm béo vì bị bác sĩ mắng do gan nhiễm mỡ, mỗi tuần tôi giảm một kg, dù không nhịn đói, uống cà phê mỗi ngày.
'Mọi của cải, đất đai, nhà cửa sau này đều dành cho con trai, còn phận con gái sẽ chẳng có gì', mẹ nhấn mạnh từ khi tôi còn nhỏ.
Cứ mùa hè đến mang theo nắng nóng, là chung cư nơi tôi ở thường xuyên bị mất điện.
Còn bạn tôi 60 tuổi đã tổ chức tiệc mừng thọ, ăn trước ngồi trên để tập làm 'cụ'.
Thấy sạp sầu riêng bán 50.000 đồng/kg trong khi giá thị trường 70.000-90.000 đồng, tôi mua liền hai trái, về nhà mới phát hiện bị cân thiếu 2 kg.
Thấy giá vàng liên tục tăng, nhiều người 'đu đỉnh' kiểu mua ngay - bán liền. Riêng tôi 'tiết kiệm đều đặn, tích trữ thông minh, và chờ thời cơ'.
Đến khi thấy người bạn chẳng may bị nạn, gia đình kiệt quệ, tôi mới thức tỉnh.
Khởi nghiệp bằng việc đi bỏ mối bánh mì, lãi 10% mỗi ổ (chưa trừ chi phí), sau 10 năm, mẹ tôi gây dựng được cơ nghiệp đáng mơ ước.
Nếu rơi vào tay thợ giỏi, cục nóng được đưa lên cao một cách nhẹ tênh, an toàn. Tiền công giữa hai nhóm thợ này có nên khác nhau?