Có quá nhiều rủi ro nếu hôm đấy tôi không cảnh giác trước lời đề nghị của vị khách 25 tuổi.
Đến thăm công ty mẹ tại Nhật Bản, khi tới trạm dừng nghỉ, tôi bất ngờ khi vợ chồng chủ tịch lập tức vào mua trà, bánh mời nhân viên.
Tôi mệt mỏi khi nghe nhân viên trẻ trả lời: 'Em không làm được', 'anh xem làm thế này đã được chưa'... chẳng khác nào học sinh hỏi thầy giáo.
Tôi chạy ăn từng bữa, thậm chí nhiều ngày không có nổi 100.000 đồng trong túi, nhưng nhận ra mình vẫn phải sống...
Thua lỗ trầm trọng sau khi thành lập công ty, tôi hiểu rằng mình thất bại vì thiếu kiến thức, kinh nghiệm, nên quyết định lao vào học đủ thứ.
'Ba dạy tôi đủ điều nhưng giữ nguyên tắc lên bàn ăn là tuyệt đối không lên lớp, giáo huấn, chỉ đơn giản để con ăn uống cho thoải mái'.
Sau cú tuột dốc đầu sự nghiệp, trong một lần cà phê ở quận 10, tôi quen vợ tương lai quê Bình Định - bước ngoặt thay đổi đời tôi.
Bố mẹ tôi ủng hộ ly hôn, nhưng tôi chưa dám quyết định vì muốn giữ gia đình vì con.
'Phải đánh vậy mới ngoan, cha nó thành công vậy cũng là nhờ hồi nhỏ ăn đòn miết đấy', người nhà chồng tôi hùa vào khi thấy anh đánh con.
Tiền lẻ thanh toán chuyển khoản đúng từng đồng, còn đưa tiền mặt thì bị làm tròn lên nghìn, bỏ qua 500 đồng.
Hơn chục năm cống hiến, trở thành một 'key-person', nhưng tôi tự hỏi: 'Nếu giờ công ty phá sản, hoặc cho thôi việc thì mình sẽ xoay xở thế nào?'.
Từ khi lên chức quản lý phòng, bạn tôi bị nhiều đồng nghiệp quay lưng, hằn học, tìm cách bới móc, bắt lỗi đến mức bật khóc giữa cuộc họp.
Tôi làm Bình Thạnh, vợ quận 4 thì nên mua nhà ở Hóc Môn hay Dĩ An đi lại cho tiện?
Lần nào về quê, tôi cũng nghe mẹ bảo: 'Hôm nay mẹ không ăn cơm nhà, mẹ đi ăn cỗ nhé'.
Chấp nhận giảm lương để không bị mất việc, tôi đành phải tiết kiệm chi tiêu bằng cách mua hàng cận date, khuyến mãi để được giá rẻ hơn.
Tháng nào rút tiền ra gửi tiết kiệm, cũng thấy lương của chồng gần như còn nguyên, không suy chuyển, tôi băn khoăn không biết anh đã sống bằng gì?
Đi làm, lao đầu vào kiếm tiền, ngoan ngoãn làm những việc văn phòng không liên quan chuyên môn, giờ tôi khó xin được việc mới nếu bị sa thải.
Từ một anh chàng mặc sơ mi bó đóng thùng, cậu em đồng nghiệp chỉ mong tới thứ sáu để mặc áo thun, quần bò.
Việc của tôi là sắp xếp, phân công, tổ chức, thúc đẩy tiến độ. Tôi thấy không có tên gọi cụ thể để sau này xin việc khác.
Hồi trước tôi cũng có vài người bạn, nhưng bị nhận xét 'vô duyên' hay 'không biết cách tiếp chuyện'.
Lớn lên trong nước mắt vì những trận đòn roi 'thừa sống thiếu chết' của bố, tôi dần trở nên thiếu tự tin, hung hăng, mất kiểm soát...
Tôi học tất cả những thứ có thể hỗ trợ cho công việc của mình: tiếng Anh, tiếng Trung, các khóa học nâng cao sức khỏe, chứng chỉ ngành nghề...
Giờ họ có giảm giá cả tỷ thì bố mẹ tôi cũng không còn tiền mua lại vì đã chia cho các con hết rồi.
Chưa kịp ăn mừng vì đạt chứng chỉ quốc tế, tôi đã gặp cú sốc khi nhận được email sa thải của công ty mình từng gắn bó 10 năm.
Người ủng hộ cho rằng tài xế cảnh giác là đúng, trong khi một số cho là định kiến với ngoại hình của khách.
Dù là căn nhà cũ trong hẻm, nhưng đó là thành quả của một cặp vợ chồng làm công ăn lương biết vun vén.
Một TikToker có thể trở nên nổi tiếng chỉ bằng cách công kích người khác, một người ồn ào đạo đức nhưng kiếm tiền giỏi lại được ngưỡng mộ...
Đi hai ngã rẽ khác nhau, tôi vất vả trụ lại Sài Gòn còn bạn thảnh thơi ở quê. Sau 10 năm đã có sự thay đổi đáng kể.
'Để thắt chặt chi tiêu, tôi lấy hai bữa ăn trưa và tối làm chính, còn buổi sáng chỉ uống một hộp sữa hoặc một ly cà phê hòa tan'.