Phỏng vấn nhiều ứng viên, tôi thấy nhiều bạn trẻ bỏ lỡ cơ hội việc làm vì kém tiếng Anh giao tiếp.
Từng dạy dỗ nhiều thế hệ học sinh, nhưng tôi chưa bao giờ gọi học sinh của mình là 'con', như một cách tôn trọng các em.
Nếu nuôi hai con ăn học và thu nhập hai vợ chồng từ 16-20 triệu một tháng thì không có dư.
Một hộ dân nuôi chim bồ câu khiến cả khu tập thể nơi tôi ở chịu vạ lây.
Những lúc kẹt 10-20 triệu mà chưa có lương, tôi đều cậy nhờ thẻ tín dụng.
Các em học sinh này vào quán cà phê là hút thuốc, hút vape, nói chuyện thì luôn đệm những từ tục tĩu.
Tiêu chuẩn nuôi con ngày càng cao theo sự phát triển chung của xã hội.
Sinh hai con, kinh tế và sự nghiệp của tôi đều bị chậm lại, thời gian dành cho bản thân cũng không có, nhưng tôi chưa bao giờ hối hận.
Nếu tôi nghỉ việc, ở nhà chăm con, chồng hứa đưa tiền đủ chi tiêu mỗi tháng. Còn nếu vẫn cố đi làm, chồng bắt tôi tự lo mọi khoản.
'Từ giờ, trách nhiệm nuôi em thuộc về hai vợ chồng con nhé, ba mẹ tới lúc hưởng phước rồi', mẹ chồng bạn tôi thông báo ngay sau đám cưới.
Nhiều em học sinh bây giờ chỉ lo học, luôn tỏ ra thụ động trong mọi tình huống, không biết nói cái gì, nói với ai, nói như thế nào?
Sau một năm nghỉ ngơi, tôi phát hiện mình dấn sâu vào nhiều trò vô bổ vì dư nhiều thời gian.
'Hậu quả của việc không sinh con đến xã hội là rất lớn, nhưng sinh con ra mà không thể nuôi dạy chúng nên người còn đáng lo hơn nhiều'.
Màn hình máy tính, điện thoại là tấm màn khiến nhiều người tự tin đẩy cái tôi lên cao.
Số nợ khiến tôi không dám chuyển việc dù rất chán nản.
Nếu tôi đòi hỏi công sức góp phần trong vườn sầu riêng, cả gia đình sẽ lục đục.
Tôi giật mình khi biết thời gian sử dụng mạng xã hội trong tuần này tăng lên 37%, trung bình gần 8 tiếng một ngày.
Vì sao nhiều bạn trẻ phí phạm thời gian đi cãi nhau hoặc xem người khác cãi vã trên Facebook?
Gặp khó khăn trong kinh doanh, số tiền biếu mẹ 3 triệu đồng mỗi tháng khiến vợ chồng người bạn tôi căng thẳng.
Muốn vợ chồng tôi về quê lo chuyện hương khói sau này, nhưng bố mẹ chồng tôi lại nhất quyết không sang tên ngay căn nhà thờ tự cho con.
Em gái khiếm thị liên tục hỏi thăm tôi xe số mấy đang đến tại trạm chờ.
Các đường vành đai liên tục nới rộng cho thấy giá trị tiềm năng của bất động sản ngoại thành sẽ không kém nhiều so với khu vực trung tâm.
'Dừng đỗ trên lòng đường vừa tiện, vừa không mất phí, nên nhiều người cứ thấy chỗ trống là lấp vào đỗ xe, chẳng quan tâm nhà dân xung quanh'.
Ngay sau khi ông nội tôi qua đời, chú giữa lập tức đòi anh chị em trong nhà phải ký giấy sang tên căn nhà bố để lại cho mình.
Ở trung tâm nhưng do sống chật chội, mọi người trong gia đình tôi lúc nào cũng lo lắng, sợ va chạm giữa các thành viên.
Ngược lại, một cặp vợ chồng già sau 20 năm sống ở ngoại thành phải bán rẻ đất để mau chóng có tiền mua nhà nội thành.
Chưa chết chưa sang tên tài sản, con nào cũng phải có phần, cảnh giác với dâu rể... tôi rõ ràng và cứng rắn ngay từ đầu với các con.
Trong khi đó, những người cùng mua khác quyết ôm đất, đòi giá cao và bốn năm rồi vẫn chưa bán được.
Tôi lấy tiền thừa, bỏ ngay tờ giấy tính tiền vì không cần thiết.