Với tôi, vợ chẳng học qua lớp quản lý tài chính nào, nên chẳng cớ gì nghĩ mình giữ tiền giỏi hơn chồng cả, ai cũng như ai mà thôi.
Cho bạn thân vay tiền không một chút mảy may suy nghĩ, tin tưởng đến mức chẳng giao hẹn bao giờ trả nợ, tôi mất luôn cả tiền lẫn bạn.
Quê tôi có xe tốc hành chạy lên Sài Gòn mỗi ngày, nếu về sống và đi làm bằng cách này, mỗi ngày tôi có thể ăn cơm mẹ nấu.
Dè sẻn, tích góp cả đời để có hai căn nhà, bốn mảnh đất cho con thừa kế, giờ bố mẹ tôi muốn đi chơi cũng chẳng còn đủ sức.
Công ty tôi nhận tới 30 sinh viên thực tập nhưng may mắn lắm mới giữ lại được một người đạt yêu cầu để đào tạo chính thức.
'Tôi không cản mà để con có quyền tự quyết, không làm giùm và không xót con'.
Sự trỗi dậy của trí tuệ nhân tạo (AI) đi kèm lời cảnh báo mất việc làm ở nhiều ngành nghề?
'iPhone bây giờ chỉ níu chân người dùng nhờ hệ sinh thái, hệ điều hành iOS'.
Nhiều cha mẹ dạy con rất lạ: nói gì cũng bắt trẻ phải 'vâng, dạ', tranh luận lại sẽ bị cho là cãi trả, hỗn láo.
'Phải chi hồi đó lo học hành thì giờ đã khác', người bạn nối khố của tôi chép miêng than khi khổ sở chạy ăn từng bữa ở tuổi 50.
Tự mua nguyên liệu bình dân và dụng cụ cơ bản về làm bánh trung thu, tôi mới nhận ra nếu bán với giá 70.000 đồng, tôi không có lãi.
Giá nhà chỉ nên tương đương 6-10 năm thu nhập trung bình để người trẻ có hy vọng tiếp cận.
Là một 8X xuất thân từ gia đình nghèo, bằng đại học giúp tôi mua được căn chung cư Sài Gòn sau 10 năm, trả hết nợ cho gia đình.
Độc giả thảo luận và đặt vấn đề, liệu anh chồng kiếm nhiều tiền hơn, người vợ có những suy nghĩ không hay?
Tôi không có ấn tượng tốt với những người chồng tay hòm tay chìa khóa, họ nên lo những chuyện lớn lao hơn là chi tiêu vụn vặt.
Nhiều người đi xem đất nên bị lừa kiểu 'treo đầu dê, bán thịt chó' nên tức giận, nghĩ công ty nào cũng làm ăn như thế.
Tấm bằng đại học bây giờ không phải là 'cây đèn thần' nữa.
Chồng tôi luôn bàn những chuyện vĩ mô và bài ca trời ghen ghét người tài, vì giỏi nên bị sếp chèn ép.
Ở công viên bờ sông, hai người khoe mua chó cả chục triệu đồng trong khi chúng chạy lăng xăng khắp nơi.
Lúc đầu chỉ chơi vài trăm nghìn, thắng thua không ý nghĩa gì, rồi tôi lún sâu dần lúc nào không hay, nhìn lại đã thua sạch 5 tỷ đồng.
Từ thành công hiện tại của hai con, tôi tin rằng, đầu tư cho giáo dục – con người vẫn là thương vụ giá trị, xứng đáng nhất.
Để giữ giá cạnh tranh, nhiều người kinh doanh chọn cách dễ nhất là giảm tiền lương nhân viên.
Với hàng trăm m2 đất, trị giá chục tỷ đồng mà cha mẹ để lại, các con tôi sẽ vào đời dễ thở hơn, có tiền đề để phát triển.
Ngay lần đầu ăn, tôi đã phải lòng bánh pía.
Họ chơi bời để bù lại những năm tháng phổ thông bị gia đình kèm cặp, thúc ép việc học.
Thấy cái bánh trung thu giá hơn tô phở bò tái, tôi đắn đo mãi rồi quyết không mua.
Công ty nguy cơ đền đơn hàng, tôi phải bắt con nghỉ việc ở một công ty FDI để về giúp đàm phán với các đối tác trên thế giới.
Năm 21 tuổi tôi đã mua được nhà đất, nhưng sau đó phá sản.
Trong khi học thêm là nhu cầu có thật, nhiều người nghĩ tăng lương giáo viên thật cao, thì sẽ dẹp được dạy thêm, học thêm.