Khi sống chung với khuôn mặt rộp da, đầu tróc vẩy, tai ứa nước, môi bong tróc… em cảm thấy cuộc sống thật bế tắc. Con người ta cần có định hướng tương lai, hy vọng, nhưng sao em vẫn thấy mình vô phương, vô hướng.
Con thật may mắn vì được chào đời trong một vùng quê nghèo nhưng đầy ắp tình người, tuổi thơ con gắn liền với đồng lúa trong xanh, lũy tre làng, ánh trăng vàng có những câu chuyện cổ tích của ba.
Con về mùa này cà tím đương hoa. Mẹ dắt lên tóc nhắc con ngày cây đậu quả. Nhắc cà dầm tương mà sao con thèm quá. Thèm bưng chén cơm thơm nuốt thương nhớ vào lòng.
Tháng ngày thơ ấu đầy hoài niệm. Gắn bó thôn làng thật nhẹ êm. Dù cho có lớn lên bao tuổi. Không quên ghi khắc mãi trong tim.
Cơm mẹ nấu chưa một lần con dám chê vì nó đâu chỉ ngon từ vị, bát cơm trắng đong đầy lòng mẹ, hạt cơm dẻo ấp ủ tình cha.
Tôi ơi! Dù có đi đâu. Cũng đừng quên hai chữ “Quê hương”. Là chốn bình yên để tôi quay về.
Con sợ. Chạp hết xuân sang. Mang tuổi mẹ cha dần xa con mãi.
Về nhé con ơi. Về bên mẹ sống những ngày bình dị. Hạnh phúc giản đơn. Nhưng ấm áp lạ thường....
Bố vẫn thế, biết tôi thích ăn món cháo lươn nên lần nào tôi về bố cũng cố làm cho bằng được.
Con muốn tìm những chiếc vé để chờ đợi một chuyến tàu về với tuổi thơ con một lần thôi mẹ à.
Trong khoảng lặng của cha là tình yêu dành cho mẹ, cho anh em tôi và cả sự hy sinh của cha đối với chúng con.
Hồi ấy, nhà còn nghèo, làm gì có điều kiện để gửi trẻ. Mẹ tôi đi làm đâu cũng gánh hai chị em tôi vào đầu gióng rồi cứ thế mà gánh đi.
Khi biết tin tôi đậu đại học, mẹ đã ôm tôi vào lòng và xoa đầu như lúc tôi còn thơ bé.
Tôi sợ loa phát thanh của xã mỗi lần phát đi thông báo: “Mọi người chú ý chằng kéo nhà cửa, bảo vệ tài sản, vì dự báo cơn bão số 7 sẽ đổ bộ vào Hà Tĩnh vào chiều và tối nay”.
Đó là tuổi thơ có cỏ cây, bầu trời, tiếng cười trong veo, đất bùn lấm lem, những bài học từ cuộc sống và bao câu hỏi tại sao.
Dòng thời gian vẫn xoay, tôi vẫn ngập ngừng nỗi nhớ về hình dung mẹ không phải trong khoảnh khắc, trong tích tắc rồi quên mà sự tồn tại ấy không có hồi kết.
Do nhà nghèo nên chị cả không muốn học đại học mà định đi làm để phụ ba lo cho gia đình và nuôi các em ăn học. Lần đầu tiên con thấy cái thứ nước mằn mặn kia tuôn trên mắt ba.
Mẹ hãy tin tưởng rằng, tình cảm của chị em chúng con vẫn sẽ không thay đổi, không cãi vã, mà luôn yêu thương, sát cánh bên nhau.