Chuyến tàu vút đi trong màn đêm tĩnh lặng. Nó thao thức, đếm ngược từng khoảnh khắc. Vài phút nữa thôi, giao thừa sẽ đến. Vài giờ nữa thôi, cả nhà sẽ vỡ òa trong hạnh phúc. Có niềm vui nào bằng Tết đoàn viên.
Tết năm sau, dù cuộc sống có vất vả cơ cực thế nào, dù có đi xa đến nơi đâu, con gái của ba mẹ nhất định sẽ về nhà cùng gia đình mình đón cái Tết đoàn viên ý nghĩa nhất.
Sài Gòn! Nghe cái lành lạnh hiu hiu phả vào da lúc quanh quẩn phố phường mà sướng đến lịm tim. Dù cho thi thoảng có giật mình vì chưa quen, cứ như thể từng chia xa cái mùa gió se này từ lâu lắm…
Mong Tết đến thật mau để ngày chồng trở về càng gần lại, để nhà mình lại đủ đầy hạnh phúc.
Bố mẹ già rồi, bố mẹ không cần tiền, không cần các con phải biếu sơn hào hải vị, bố mẹ chỉ cần có các con sum vầy như những ngày xưa, để tiếng cười của các cháu phá tan đi sự cô đơn, tủi thân của bố mẹ.
Có lần con bị ngã ngựa đến sưng đầu, mẹ giận quá quẳng nó vào xó nhà, nhưng xong rồi mẹ lặng lẽ sửa lại ngựa cho con chơi. Con ngựa lại thêm vài cái nẹp tre, con cưỡi khó hơn, nhưng con an tâm vì con biết mẹ trông chừng con nhiều hơn.
Gia đình, nơi mà bất kỳ người nào đi xa cũng phải nhớ về, những ngày cuối năm khi ai ai cũng đang tất bật chuẩn bị đón Tết thì những người con xa nhà trong lòng đang có một nỗi nhớ cồn cào, nỗi nhớ nhà sao khó diễn tả.
Tết đến, xuân về mang theo nhiều niềm vui, hứa hẹn sự đầm ấm bên bánh chưng xanh, bếp lửa hồng đầy ắp tiếng cười yêu thương của sự sum vầy, ấm áp nhưng sao lòng nó nôn nao khó tả quá.
Mẹ yên tâm nhé, con nhất định làm thật tốt, để giữ vững niềm tin, tình yêu và niềm tự hào của mẹ.
Ngay giây phút này đây, tôi cũng như nhiều người chưa được về quê ăn Tết, đang rất mong chờ đến ngày được về nhà.
Cây trần bì mừng con về cũng khua lá xào xạc. Con ước đêm 30 nào cây trần bì cũng đỏ rực, nhà mình lại vui hạnh phúc đoàn viên...
Hết giờ làm, nó lang thang qua mấy con phố, nó thấy người ta dọn dẹp nhà cửa, người ta đi sắm Tết, người ta đi chơi... Nó nghĩ ngợi về một điều gì đó xa xôi, nó cười...
Con tạm ký gửi lại Sài Gòn mọi thứ để về quê với vòng tay của mẹ và nụ cười tỏa nắng của em.
Đối với tôi, Tết có thể không có áo mới, không cần giò chả bánh chưng bánh tét hay thưởng ngoạn du xuân, chỉ cần gặp gỡ trò chuyện với cô dì chú bác, anh em họ hàng, thế là đủ.
Lặng lẽ, là Tết trong tâm hồn con chẳng còn hay cái Tết đoàn viên với con phải khó khăn như vậy? Giá mà cái sự đời nó khác đi một chút thì hay biết mấy.
Dường như Tết đã không còn vị xưa, giống như lũ con nít mới bập bẹ đánh vần chữ Tết chưa trọn vẹn. Sau những giấc mơ, có lẽ bà luôn mong một điều “Tết đến, con hãy về”.
Tết xa là cuộc hành trình tìm lại mình mà cuộc sống tặng cho bạn, nó khiến cho nỗi nhớ nhà của bạn nhân lên gấp bội.
Còn vài ngày nữa là Tết rồi, lòng con rạo rực lắm, nhưng con buồn nhiều hơn. 23 tuổi, lần đầu tiên đón Tết xa nhà, con không biết cảm giác sẽ ra sao nơi đất khách quê người không bạn bè, không người thân mẹ nhỉ?
Mong lắm một cái Tết đoàn viên, bởi có đi xa mới thấu hiểu 2 từ sum họp hay đoàn viên quý giá đến nhường nào.
Huế của tôi chướng lắm, năm nào trời thương cho mưa thuận gió hòa thì người dân bán buôn được chút đỉnh, chứ chỉ cần Huế khẽ trở mình thì dân lại khổ. Chao ơi là nhớ! Mọi thứ dường như đang hiện ra trước mắt tôi. Muốn về, về ngay bây giờ.