Về nhé con ơi. Về bên mẹ sống những ngày bình dị. Hạnh phúc giản đơn. Nhưng ấm áp lạ thường....
Bố vẫn thế, biết tôi thích ăn món cháo lươn nên lần nào tôi về bố cũng cố làm cho bằng được.
Con muốn tìm những chiếc vé để chờ đợi một chuyến tàu về với tuổi thơ con một lần thôi mẹ à.
Trong khoảng lặng của cha là tình yêu dành cho mẹ, cho anh em tôi và cả sự hy sinh của cha đối với chúng con.
Hồi ấy, nhà còn nghèo, làm gì có điều kiện để gửi trẻ. Mẹ tôi đi làm đâu cũng gánh hai chị em tôi vào đầu gióng rồi cứ thế mà gánh đi.
Khi biết tin tôi đậu đại học, mẹ đã ôm tôi vào lòng và xoa đầu như lúc tôi còn thơ bé.
Tôi sợ loa phát thanh của xã mỗi lần phát đi thông báo: “Mọi người chú ý chằng kéo nhà cửa, bảo vệ tài sản, vì dự báo cơn bão số 7 sẽ đổ bộ vào Hà Tĩnh vào chiều và tối nay”.
Đó là tuổi thơ có cỏ cây, bầu trời, tiếng cười trong veo, đất bùn lấm lem, những bài học từ cuộc sống và bao câu hỏi tại sao.
Dòng thời gian vẫn xoay, tôi vẫn ngập ngừng nỗi nhớ về hình dung mẹ không phải trong khoảnh khắc, trong tích tắc rồi quên mà sự tồn tại ấy không có hồi kết.
Do nhà nghèo nên chị cả không muốn học đại học mà định đi làm để phụ ba lo cho gia đình và nuôi các em ăn học. Lần đầu tiên con thấy cái thứ nước mằn mặn kia tuôn trên mắt ba.
Tôi sẽ học cách mạnh mẽ hơn khi không có gia đình bên cạnh, nhưng dù như thế nào thì nỗi nhớ quê hương sẽ mãi không thay đổi và hình ảnh quê hương mãi trong tim tôi.
Mẹ hãy tin tưởng rằng, tình cảm của chị em chúng con vẫn sẽ không thay đổi, không cãi vã, mà luôn yêu thương, sát cánh bên nhau.
Sẽ là không quá khi nói rằng, mỗi mùa gặt là một lễ hội kéo dài, với từng đoàn xe nối đuôi nhau đưa lúa về; lũ trẻ cùng nhau nô đùa, nghịch ngợm...
Có lẽ nhờ có em mà chị có vinh hạnh được nếm nhiều mùi tuổi thơ nhất, cái mùi đòn roi không phải đứa trẻ nào bây giờ cũng được nếm thử.
Mỗi mùa trung thu, tay mấy đứa con nít lại chi chít vết xướt do tre cứa, lại phồng rộp lên do mài miệng lon bia. Duy chỉ có khuôn mặt là rạng ngời lên qua ánh nến giấy màu hồng hào, ấm áp.
Có những lúc, áp lực cuộc sống khiến bản thân cảm thấy chán nản, buông xuôi. Từ tận nơi sâu thẳm nơi trái tim mình, bạn chỉ muốn cất lên tiếng nói nghẹn ngào "Nhớ lắm. Tuổi thơ ơi".
Từ rất sớm, nó đã vội gọi điện về nhà khi ba mẹ vẫn đang chìm trong giấc ngủ. Nó hiểu, đó là điều khác lạ hơn mọi khi, nhưng đó lại là điều nó muốn làm vì ý định đó đã ấp ủ trong lòng mấy ngày nay - ngày sinh nhật của ba.
Hạnh phúc thật bình dị, đó là có chốn bình yên để tìm về và có một vòng tay ôm chặt để san sẻ yêu thương.
Ngoài sân mưa rơi tí tách. Đĩa cơm rang đã nguội. Nó thốt lên: “Cảm ơn bố mẹ đã cho con những bài học làm người tuyệt vời nhất! Yêu bố mẹ nhiều!”.
Ngày mùa, người lớn đi gặt còn trẻ con chạy lăng xăng, đứa đi bắt cào cào, đứa mót lúa, đứa lại thả diều... tiếng cười vang khắp cánh đồng.