Lạ lắm, Sài Gòn sáng nay cũng trở gió khác thường, nó đang mê man từng giấc ngủ thì bị đánh thức bởi một cái đập mạnh vào cánh cửa gần ngay giường nó, mang theo cái lạnh hắt hiu của mùa đông còn sót lại. Dù cho nó cố gắng để xua tan đi bằng cách co mình lại và kéo chiếc mền kỹ càng hơn một chút nữa, nhưng cũng không thể nào cách ly được cái lạnh đang len lỏi vào từng bộ phận trên da thịt nó. Chốt cánh cửa an toàn, nó muốn tìm lại giấc mơ đang dang dở lúc nãy nhưng không sao chợp mắt lại được.
Trời bắt đầu rạng sáng, mọi thứ dần hiện ra trước mắt nó. Trong tích tắc, nó đã vội gọi điện về nhà, khi mà có lẽ nhiều người vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ. Nó hiểu, đó là điều khác lạ hơn mọi khi, nhưng đó lại là điều nó muốn làm vì ý định này đã ấp ủ trong lòng nó mấy hôm nay... Nó nghĩ, phải làm cho ba thật bất ngờ. Nó tìm đến danh bạ của ba nhưng sau vài lần gọi, máy ba vẫn không liên lạc được, qua máy mẹ, nó gặp được ba.
Thoắt giật mình, ba nó cứ nghĩ thằng con mình có chuyện. Bởi, có khi nào nó gọi vào giờ này đâu. Sau vài câu hỏi thăm quen thuộc, biết nó bình an, ba nó mới yên tâm nói chuyện. Chợt nó hỏi ba: “Ba biết hôm nay là ngày gì không?”, không một chút nghĩ ngợi, ba trả lời liền: “Ngày gì đâu?”.
“Hôm nay sinh nhật ba đó, chúc mừng sinh nhật ba nhé”. Lập tức, ba nó cười thật to, cười cách tự nhiên, cười của sự thoải mái hết cỡ, một nụ cười của niềm hạnh phúc dâng trào vì nó. Có lẽ, đã lâu lắm rồi nó mới được cảm nhận ba vui đến thế.
Ba nói: “Ở đây, ba mẹ chẳng nhớ ngày gì cả”. Đúng thế, cuộc sống lam lũ cuốn ba mẹ vào vòng xoáy của nó, để rồi không còn chút thời gian để nghỉ ngơi, quan tâm đến bản thân, không lấy một ngày để thoải mái, vô tư như ai khác được.
Trải qua 55 năm vất vả, đáng lẽ, giờ ba phải được con cái quan tâm nhiều hơn, và có nhiều khoảng thời gian để nghỉ dưỡng rồi mới phải. Nhưng thời gian vốn dĩ đã chẳng biết đợi chờ ai bao giờ, buộc ba nó phải lo lắng từng ngày vất vả như thế. Nó băn khoăn lo nghĩ đến ba mẹ nó cả ngày hôm nay, và thấy thương ba mẹ nó thật nhiều. Bởi như in hằn trong tiềm thức nó luôn nghĩ ba mẹ nó luôn là người khỏe mạnh, bất tử với thời gian, để rồi khi nào nó cần là có ngay bên cạnh mình, thiếu thứ gì là ba mẹ nó phải cung cấp cho nó. Nó nào có biết, những mái tóc ấy đã dần hiện rõ từng đám đốm trắng từ lúc nào, khuôn mặt ngày càng lộ rõ những nếp nhăn đổi lấy sau những ngày bán mặt cho đất, bán lưng cho trời.
Tối nay, nó cố lục lại những hình ảnh về gia đình và nghĩ về ba mẹ nó nhiều hơn. Nó vui vì có những hình ảnh được chụp ngay cả khi nó chưa được đến trường, đến bây giờ những hình ảnh nó chuẩn bị ra trường... để nó biết được gia đình có nhiều thay đổi thế nào.
Nó lại trăn trở về con đường phía trước xa xăm của mình... Nó mỉm cười vì nó hết sức tự hào về ba mẹ của nó.
Trần Văn Hiển