Với "Sự lặng thầm của ba", người đọc bị cuốn theo mạch cảm xúc tăng dần trước tình cảm chan chứa yêu thương của cha dành cho con nhưng ông luôn giấu chặt trong lòng.
Nhà tôi không có cửa, bốn bức bằng đất và mái bằng tranh, nền nhà lỗ chỗ vũng nước, thật khó để kiếm một chỗ lành lặn khô ráo.
Quê tôi nay vườn cau giờ xa vắng. Chỉ gặp toàn trái đỏ cây thanh long. Hình ảnh xưa chỉ còn trong ký ức. Quê tôi nghèo, quê ngoại Hàm Thuận Nam.
Tôi đã gắn bó với mảnh đất, ngôi trường này như là quê hương thứ hai của mình. Quê hương của tôi ơi, yêu lắm những con người nơi ấy.
Mỗi lần chị em tôi điện thoại về là ngoại hỏi hết đứa này tới đứa kia. Ngoại luôn quan tâm đến từng miếng ăn, giấc ngủ của mỗi đứa cháu.
Ngày xưa mẹ tần tảo lo cho đàn con, giờ khi xế chiều lại chịu nhiều đau đớn về thể xác. Tôi thương mẹ đến nghẹn ngào.
Nhà nghèo, mẹ phải đi dặm sạ thuê, hay những ruộng phun thuốc, ruộng đĩa nhiều, người ta không dám xuống, mẹ nhận hết. Có những khi chân mẹ đầy vết đĩa cắn, máu chảy ròng mà lòng con đau lắm.
Bà đã dẫn tôi qua những con đường, lối ngõ sâu hun hút ẩn bao bất trắc, hiểm nguy. Dù tôi đi xa, nhưng lòng vẫn mãi quay về ngõ nhỏ, nơi có bà luôn đứng đợi tôi về.
Nhiều trẻ em ngày nay thích chơi điện tử, Facebook. Có lẽ vì vậy mới phát sinh các bệnh tự kỷ mà ngày xưa hiếm thấy, hay tật cận thị mà gần như tất cả trẻ em đều mắc phải.
Nội đã không còn ở bên tôi nữa, nhưng khi nhắc đến ông thì mọi hình ảnh tuổi thơ và quê hương lại hiện về trong tôi đến nao lòng.
Dù hiện nay mỗi đứa mỗi nơi, nhưng tôi vẫn sẽ luôn giữ mãi trong lòng những kỷ niệm lúc nhỏ giữa tôi và nó.
Tôi lặng lẽ nhìn dáng người ba từ phía sau, trông gầy guộc hanh hao. Dù ba của tôi không hoàn hảo như những ông ba khác, nhưng ba luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất mà chỉ có ba mới làm được.
18 năm xa quê trôi qua, tôi bây giờ là dâu Sài Gòn, là mẹ của hai con, bị đồng hóa nhiều thứ, nhưng có một thứ không thể nào bỏ được, đó là chất giọng miền Trung nằng nặng của quê mình.
Trải qua nửa tuổi đời phiêu bạt xứ người, trong những đêm dài thức trắng, con thèm được vùi mình bên vòng tay mẹ, được nghe tiếng ầu ơ của mẹ biết nhường nào...
Lần trở về này, phải thăm ba nơi giường bệnh, con mới nghiệm ra thời gian lạnh lùng biết bao. Uớc mơ, trăn trở không thể thiếu trong cuộc đời, nhưng con sẽ cố gắng để có thật nhiều giây phút như những ngày qua.
Mải mê đi kiếm đồng tiền. Quê nghèo xa cách một miền nhớ thương. Xa quê lòng mãi vấn vương. Nhớ bà, nhớ mẹ, thêm thương bố cùng.
Hơn 15 năm trôi qua, giờ đây con mới quay trở lại ngọn thác đó. Con thật sự hạnh phúc khi đứng tại nơi này, đúng vị trí mà ba bồng con chụp bức hình năm xưa.
Tôi trở về. Sông Đuống cuộn đầy vơi. Vẫn thủy chung một mối tình son sắt. Vẫn mặn nồng tình người đầy ắp. Ngọt ngào, thơm vị phù sa.
Là con cái phải biết trân quý gia đình của mình, đừng để mẹ cha phải bận lòng trên đôi mắt hao gầy, bởi lẽ, được gặp nhau trong đời là một cái duyên.
Anh chở tôi bằng xe đạp vượt quãng đường hơn 200 km để lên Sài Gòn thi đại học, với quyết tâm "có làm ăn mày hay ở đợ cho người ta anh cũng sẽ nuôi em học".