Lái xe đường xa là một trải nghiệm đòi hỏi thật thận trọng, chuẩn bị kỹ lưỡng. Cứ mỗi 100 km (hai tiếng) tôi sẽ dừng nghỉ từ 15-30 phút.
Tôi gặp nhiều người nuôi chó tự cho cún cưng của mình cái quyền được ngồi chung, ăn uống chung, dùng chung dụng cụ ăn uống trong quán.
Được cho tài sản sớm để vào đời nhưng thay vì đi lên, vợ chồng anh ngày càng lụn bại, nhà lớn thành nhà nhỏ, chỉ trên mức thiếu ăn.
'Chừng nào tao chết mới chia thừa kế cho chúng mày', là câu cửa miệng của mẹ vợ tôi khi khư khư ôm mảnh đất rất to ở đại lộ.
Tuổi 34, chúng tôi vẫn làm thuê nhưng tự lực mua được căn nhà nhỏ cách trung tâm 4 km.
Nghe tin ba định đặt tên cho tôi là Lê Nguyễn Nam Long, bác tôi vượt hơn nghìn km từ Sài Gòn ra Quảng Trị để can ngăn bằng được.
Để có được một cuộc sống 'chuẩn Lý Tử Thất', trước tiên phải có tài chính vững vàng chứ không thể trông cậy vào 'làm nông'.
Tôi không có ôtô nên đang cân nhắc việc chạy xe máy từ Biên Hòa về Huế để ăn Tết.
'Bắc Ninh hiện nay có nhịp sống khác biệt so với nhiều tỉnh, chỉ thua vài thành phố lớn'.
Hai vợ chồng cùng làm công nhân, lương tháng 7-9 triệu đồng mãi không tăng, trong khi phải nuôi hai con nhỏ, nhưng vẫn cố bám trụ đất Sài Gòn.
Khi nghỉ kinh doanh để 'về vườn', vợ chồng tôi định chia cho mỗi đứa một căn nhà và toàn bộ công ty, nhưng chúng từ chối.
Chúng tôi không đặt nặng phải đi bao nhiêu km một ngày. Cứ đi được 150-200 km thì dừng lại nghỉ 15-20 phút.
Với tôi, khoản thừa kế chỉ thật sự có giá trị khi mới cưới, bởi lúc đó còn phải ở nhà thuê, cần tiền để sớm ổn định cuộc sống.
Tổng lương hưu hơn 20 triệu, về quê sống sẽ ổn, nhưng vợ chồng tôi chùn bước khi đọc những bài viết nêu khó khăn khi bỏ phố về quê.
Sớm sang tên căn nhà ba tỷ đang ở cho con trai thứ, cha mẹ tôi giờ bị đối xử thờ ơ, bắt chia một nửa tiền điện hàng tháng.
Tôi còn nhà, còn tiền trong tay, đang sống yên ổn, tự nhiên sang tên hết tài sản thừa kế cho con rồi thành kẻ ở ké, có đáng không?
Muốn nhanh chóng hoàn thành công việc được giao, tôi phải làm thay luôn phần việc của bốn đồng nghiệp ở bốn bộ phận khác nhau.
Các em họ tôi làm công nhân ở quê Bắc Ninh, lương 9-10 triệu đồng nhưng chất lượng cuộc sống rất cao.
Gia đình tôi chuẩn bị cơm nắm, đồ ăn mang theo và chọn đường ít trạm BOT để đỡ tốn phí.
Phụ nữ tuổi trung niên họ có thế mạnh riêng mà các cô gái 18-20 tuổi không có được.
Nếu cứ nuông chiều theo sở thích của bản thân, lo hưởng thụ tuổi trẻ, thì giờ tôi đã chẳng có gì trong tay khi tuổi 40 sắp gõ cửa.
Sau 20 năm quay lại Canada làm việc với mức lương chỉ nhỉnh hơn một chút, con tôi không thể giàu bằng làm trong nước, nhưng lại hơn nhiều mặt.
Nói là 'lương thỏa thuận' nhưng khi phỏng vấn, tôi nêu lương mong muốn là 15 triệu đồng thì công ty chê cao và từ chối, rất mất thời gian.
'Thôi đi chỗ khác, bọn nó không cho con vào, quán ăn mà chảnh thế?', cô gái U40 vùng vằng nói với chồng khi không được mang chó vào quán.
29 tuổi vào đời với hai bàn tay trắng, sau tám năm vợ chồng tôi có số tài sản 15 tỷ đồng, không cần sự giúp đỡ của cha mẹ.
Du học về nước có việc làm ngay, chưa thất nghiệp ngày nào, cũng chưa từng xin xỏ ai, thu nhập đủ sống tại Sài Gòn.
Tôi gặp rất nhiều công ty chỉ đề 'lương thỏa thuận' khi đăng tin tuyển dụng. Nói thẳng ra là họ chỉ trả lương thấp và không dám nói thật.
Gia đình anh trai tôi trải qua biến cố ly tán, mỗi người một nơi, 80 tuổi vẫn phải làm việc kiếm tiền nuôi thân.
Tôi đã đổi việc thu nhập giảm một nửa, áp lực ít hơn, nhưng tiền để dành nhiều hơn.