Chồng dư được đồng nào sẽ mua cổ phiếu, cũng đang mất đi sự trân trọng, yêu thương dành cho tôi.
Anh sống chật vật hơn mẹ con tôi ở quê, có khi còn vay ngược lại tôi để trả tiền nhà, giờ cũng hết vì anh cắt liên lạc rồi.
Tôi đứng giữa, vừa thương mẹ cũng thương vợ chồng anh; tôi cũng làm dâu, hiểu lỗi không hoàn toàn ở chị ấy.
Anh để tôi tự xoay xở với cuộc sống bộn bề, trong khi mỗi ngày chi tiêu trăm thứ, đâu phải muốn tiết kiệm là được.
Hôm trước, tôi gọi anh không về, tôi lại nhớ năm xưa, cứ loay hoay với cuộc hôn nhân hỏng hóc và gánh nặng ba đứa con phải mang.
Chồng hiền lành, tốt bụng, yêu thương vợ con, nhưng ngẫm lại tôi đang đóng vai "chồng", như thế có nguy hiểm không?
Mỗi khi vợ chồng cãi nhau, em tôi lại về nhà bố mẹ đẻ; em rể đi làm về chỉ tắm rửa rồi nhậu hoặc đá bóng, lại nợ nần.
Mỗi lần gọi về, anh không hỏi tôi khỏe không, con quấy không, chỉ hỏi mèo ăn gì, có chải lông cho nó không, có cho nó ra nắng chưa.
Giờ tôi không còn tôn trọng chồng, đã làm đơn ly hôn mà chồng không chịu ký.
Tôi thật sự không tin nổi sao bao năm làm lo gia đình, con cái, anh giữ tiền mà lại làm thế với mình.
Tôi khổ tâm, khóc nhiều, chồng cứ kệ tôi giận, từ từ rồi thôi, chưa bao giờ anh thấy đó là lỗi của mình để thay đổi hoặc sửa chữa.
Khi yêu, anh dịu dàng và quan tâm từng điều nhỏ nhặt; cưới xong anh dần lạnh nhạt, vô cảm, dễ nổi nóng, không còn gần gũi tôi.
Tôi tưởng mình lấy được người chồng không cờ bạc, 'gái gú'… cho đến khi đọc được những dòng tin nhắn ấy.
Sau gần 10 năm gắn bó, tôi thấy mình luôn đơn độc gồng gánh gia đình; gần đây lại biết chồng nợ nần, mọi thứ như sụp đổ.
Hình tượng của anh đã sụp đổ trong mắt tôi; anh nói vẫn yêu tôi, có thái độ hối lỗi, sao tôi nghĩ lại chuyện cũ thấy không thể vui.
Trước tôi được tôn trọng, giờ mỗi lần cãi nhau, chồng và bố mẹ chồng một phe; anh bảo tôi: "Em nên an phận, đừng tự cao".
Sống với anh ta hơn 10 năm, tôi từ một người hay cười, vui vẻ và lạc quan trở nên tiêu cực..
Tôi cảm thấy chán ghét chồng và không còn tình cảm với anh nữa; chúng tôi không có gì chung ngoài hai đứa con.
Kể cả lúc đó tôi buồn ngủ và đi ngủ rồi, hoặc lúc tôi mệt không muốn chuyện đó, chồng cũng dựng tôi dậy.
Dần dần, tôi cảm giác mẹ và hai em coi thường tôi; tôi cô đơn trong chính ngôi nhà do chồng làm chủ.