Khi yêu, anh dịu dàng và quan tâm từng điều nhỏ nhặt; cưới xong anh dần lạnh nhạt, vô cảm, dễ nổi nóng, không còn gần gũi tôi.
Tôi tưởng mình lấy được người chồng không cờ bạc, 'gái gú'… cho đến khi đọc được những dòng tin nhắn ấy.
Sau gần 10 năm gắn bó, tôi thấy mình luôn đơn độc gồng gánh gia đình; gần đây lại biết chồng nợ nần, mọi thứ như sụp đổ.
Hình tượng của anh đã sụp đổ trong mắt tôi; anh nói vẫn yêu tôi, có thái độ hối lỗi, sao tôi nghĩ lại chuyện cũ thấy không thể vui.
Trước tôi được tôn trọng, giờ mỗi lần cãi nhau, chồng và bố mẹ chồng một phe; anh bảo tôi: "Em nên an phận, đừng tự cao".
Sống với anh ta hơn 10 năm, tôi từ một người hay cười, vui vẻ và lạc quan trở nên tiêu cực..
Tôi cảm thấy chán ghét chồng và không còn tình cảm với anh nữa; chúng tôi không có gì chung ngoài hai đứa con.
Kể cả lúc đó tôi buồn ngủ và đi ngủ rồi, hoặc lúc tôi mệt không muốn chuyện đó, chồng cũng dựng tôi dậy.
Dần dần, tôi cảm giác mẹ và hai em coi thường tôi; tôi cô đơn trong chính ngôi nhà do chồng làm chủ.
Trong cuộc sống gia đình, tôi như người dưng vậy, chồng như thế tôi lại càng nhớ người yêu cũ.
Nhớ hồi mới cưới, ở nhà chồng, tôi chỉ muốn bỏ trốn, không hiểu kiểu gì vẫn duy trì đến hiện giờ.
Bệnh lề mề, không có chí tiến thủ phát triển sự nghiệp, không biết làm gì của chồng khiến tôi phát điên.
Chồng đưa tôi nửa lương mỗi tháng, không cần biết tôi chi tiêu như nào, việc nhà anh cũng không bận tâm, tôi ốm anh cũng không để ý.
Gia đình đẹp trong mắt xã hội thôi, bên trong mục nát rồi; các con thấy tôi khổ và khóc mỗi đêm nên đồng tình việc ba mẹ ly hôn.
Tôi sống như cái bóng, vùi đầu vào công việc, mặc kệ chồng về khuya, cưỡng ép tôi; mọi thứ thay đổi khi tôi có tình cảm với người khác.
Chồng thấy tôi như vậy càng chơi bời nhiều hơn, những chuỗi ngày như thế cứ diễn ra khiến tôi nản, đòi chia tay nhiều lần.
Mẹ chồng gọi mẹ tôi, phàn nàn vì chồng tôi làm việc nhà, bà bảo đã nuôi con thạc sĩ không phải để nấu cơm, rửa bát cho tôi.
Tôi không phải người vợ anh mong đợi, người con dâu ba mẹ chồng cần, họ cần người vồn vã, biết ăn nói, biết kinh doanh.
Tôi không phải người khô khan, thậm chí dạt dào cảm xúc nữa là đằng khác, nhưng tôi có cảm giác chồng lại bóp nghẹt cảm xúc đó của mình.
Nghĩ đến hai từ ly hôn, tôi ám ảnh, không muốn con sống trong cảnh ba mẹ ly hôn, nhưng cũng dặn lòng, sống như này khác chi ly hôn.