Tôi không phải người vợ anh mong đợi, người con dâu ba mẹ chồng cần, họ cần người vồn vã, biết ăn nói, biết kinh doanh.
Tôi không phải người khô khan, thậm chí dạt dào cảm xúc nữa là đằng khác, nhưng tôi có cảm giác chồng lại bóp nghẹt cảm xúc đó của mình.
Nghĩ đến hai từ ly hôn, tôi ám ảnh, không muốn con sống trong cảnh ba mẹ ly hôn, nhưng cũng dặn lòng, sống như này khác chi ly hôn.
Giờ mỗi lần chồng muốn gần gũi, tôi lại sợ và tìm cách lảng tránh, dù trước đây nhu cầu của tôi khá cao.
Vợ chồng mâu thuẫn, anh đập phá đồ đạc, bảo tôi lấn lướt rồi chỉ tay vào tôi: "Tao sẽ cho mày biết nhà này ai là nóc".
Tôi rất muốn bỏ người chồng này nhưng cứ nghĩ sau này con trai lấy vợ mà gia đình không được trọn vẹn lại thôi.
Khi nào chồng chia sẻ việc nhà, chủ động chăm con, đóng góp kinh tế, yêu thương vợ, tôi sẽ không cau có, thái độ mất dạy.
Thấy chồng đi cùng cô gái mặc đồ tập và hai người trong nhóm, bỏ bê con cái, tôi nói với bố mẹ chồng, ông bà đứng về phía tôi.
Giữa chúng tôi không còn tương lai, tôi nhắn tin cho anh: “Anh xứng đáng có một người tốt hơn em”. Anh trả lời: “Em cũng vậy”.
Anh không thích sống chung với tôi và gia đình tôi, khoảng cách gia đình, văn hóa, suy nghĩ xa quá, đừng bắt anh chịu đựng nữa,
Tôi vô tình phát hiện chồng có những khoản chi tiêu lớn từ vài chục đến vài trăm triệu đồng; tôi hỏi và anh giận dỗi, mắng tôi.
Anh hay đi nhậu tới một hai giờ sáng, không đóng góp kinh tế, tôi góp ý là anh sẵng giọng, quát tháo hay đập phá.
Làm sao tôi có thể buông tay khi vẫn còn yêu cô ấy, khi tôi vẫn khao khát một gia đình trọn vẹn cho con cái?
Tôi là tác giả bài: "Bảo chồng đi 'bóc bánh trả tiền', chỉ cần anh để tôi yên". Xin chia sẻ thêm với các bạn.
Tôi không biết và thực ra cũng không cần biết anh có làm những việc đó không, nhưng anh chưa bao giờ từ bỏ việc ép tôi phải gần gũi.
Thời gian bên nhau, vợ rất thương tôi, toàn tâm toàn ý vì gia đình; đến giờ tôi vẫn không chấp nhận được sự lạnh nhạt của vợ.
Dù sao tôi đã ngoài 30 tuổi, việc bắt đầu lại lúc này cũng khó khăn, tôi cũng chỉ cần một đứa con mà thôi.
Lúc nào anh cũng cho rằng mình hoàn hảo, tuyệt vời, suốt ngày tự luyến làm tôi rất mệt mỏi.
Tôi suốt ngày luẩn quẩn với những suy nghĩ không đâu, nếu lấy được người chồng đáng để mình tự tin, tôi sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.
Câu hỏi lớn nhất trong tôi lúc này là: "Liệu mình có thể tiếp tục kiên cường và yêu thương anh, dù cho bao nhiêu nỗi đau vẫn còn đó"?