Tôi nhập viện, con không ai chăm, không đưa đón đi học được nên đành để con vào trong viện cùng, anh vẫn sáng đi tối về ghé bệnh viện.
Anh luôn ngồi chơi, tôi bực dọc nói anh nhiều lắm rồi nhưng tình hình không cải thiện, anh còn bảo: “Anh là thế đó”.
Những chuyện trên khiến tôi suy nghĩ về sự chung thủy của chồng, ngoài ra sau khi vợ chồng cãi vã, anh đã cài mật khẩu điện thoại.
Tôi bảo sẽ không về lại nhà chồng, anh phải mua hoặc thuê nhà gần nhà ngoại để tôi được bảo vệ nhưng anh từ chối.
Vợ chồng tôi không còn tình cảm nhưng nếu tiến tới với người khác liệu họ có chấp nhận hoàn cảnh của mình?
Cưới được ba tháng, lẽ ra đây là lúc phải mặn nồng và hạnh phúc, vậy mà tôi thấy tủi thân và canh cánh trong lòng.
Đi Sầm Sơn, anh ta bảo mang ít quần áo; hai bữa ăn, tôi mặc một chiếc váy thì lại nói: “Có mỗi cái váy cứ mặc mãi”.
Những khi cãi nhau trong cơn say, anh chửi tôi nặng lời, không khác gì hạng vất vưởng ngoài đường.
Tôi 42 tuổi, vợ kém một tuổi, vợ chồng thường mâu thuẫn, cãi vã vì những việc vợ muốn làm nhưng không rõ sức mình tới đâu.
Chồng tôi lại thất nghiệp nhưng không tích cực tìm việc làm dù chúng tôi chưa có nhà, còn đang thuê.
Lòng bình yên, không hận thù, tôi thấy cuộc sống giờ nhẹ nhàng, công việc ổn, thu nhập tốt đủ nuôi hai con.
Tôi với chồng không gần gũi từ khi tôi bầu bé thứ hai đến giờ, nhiều khi tôi đòi nhưng chồng bảo mệt, không có sức.
Mới sinh con không lâu em đã phải ăn mì gói, ông bà nội có lúc phải gửi chút tiền để em mua bánh, chồng không quan tâm gì.
Mỗi ngày trôi qua tôi thấy mình càng căng thẳng hơn, sợ không thể kiên nhẫn sống để chờ được đến ngày ra ở riêng.
Tôi là tác giả bài: "Quá mệt mỏi nhưng tôi không dám nghỉ ngơi", cảm ơn các bạn đã gửi lời khuyên và động viên chân thành.
Chúng tôi trải qua nhiều cung bậc từ tâm sự, cãi cọ, chiến tranh lạnh, tác động vật lý… cuối cùng người chịu thiệt, đau khổ là mình.
Cách đây 4 năm tôi viết bài: "Chồng không còn muốn chia sẻ với tôi", lúc đó kiểu bị trầm cảm sau sinh, tâm trạng rất tệ.
Anh không ngoại tình, không nhậu nhẹt, có một ít trách nhiệm với con nhưng sống vô tâm và ích kỷ, chỉ biết bản thân và gia đình anh.
Tôi tâm sự với chồng vài lần, muốn xin ra ở riêng nhưng chồng do dự, không muốn vì anh là con một.
Tôi chẳng muốn làm lớn chuyện vì hai con và biết cái thế của mình hiện giờ.