Thật buồn cười khi nhiều phụ huynh, cứ hễ nghe thấy ở đâu có giáo viên có tiếng, nhiều học sinh thi đậu, là nháo nhào cho con theo học.
Tôi chưa từng thấy học sinh cấp ba tại Mỹ phải dậy sớm từ năm giờ sáng và kết thúc ngày học dài vào 12 giờ đêm như ở ta.
Tôi tự hỏi trên đời làm gì có ai vừa tinh thông Sử, Địa; vừa giỏi Toán, Văn, Lý, Hoá; mà cả Thể dục cũng tài như học sinh Việt?
Ở Mỹ, tôi chưa bao giờ thấy người ta bàn tán về kỳ thi trung học hay Đại học nào, vì đó là điều bình thường cho mọi đứa trẻ.
Phụ huynh Việt luôn có tư tưởng muốn con vào trường công, rồi lên đại học bằng mọi giá, vô tình tạo sức ép 'phải thi đỗ' lên học sinh.
Ôn luyện ngày đêm để tranh suất vào lớp 10 công lập do biết mẹ không thể cáng đáng học phí trường tư, Trung suy sụp khi điểm thi được công bố.
Trẻ đang tuổi ăn, tuổi chơi, lấy đâu ra mục tiêu 5-10 năm hay kế hoạch dài hạn gì đó, nên tôi nói con cứ từ từ, đừng áp lực.
Nghe các bậc phụ huynh bàn luận, than vãn bên ngoài điểm thi, tôi nhận ra một tâm lý đầy hoang mang khắp nơi vì thi cử.
Đi qua 40 năm cuộc đời, tôi thấm thía rằng học giỏi chưa chắc đã thành đạt, nên chẳng có gì phải tiếc nuối nếu con thi trượt hết.
Tôi thấy rằng nhiều bậc cha mẹ người châu Á thường kỳ vọng con của mình cái gì cũng phải số một.
Ngày nay, tôi thấy nhiều người có tư tưởng thần thánh hóa kỹ năng sống, rồi quay lưng xem thường những kiến thức cơ bản như tích phân, đạo hàm.
Qua nhiều năm cải cách giáo dục, học sinh Việt vẫn phải quay cuồng với những kiến thức phục vụ giải Toán, học rất mệt nhưng thi xong quên ngay.
Đua học tích phân, đạo hàm rồi quên là một sự lãng phí lớn cho xã hội, còn học chỉ để đi thi sẽ là bất công với học sinh.
Tôi thấy lạ khi người ta không thắc mắc phân tích Văn học áp dụng được gì vào cuộc sống, nghề nghiệp, thay vì chê bai tích phân, đạo hàm.
Hơn 20 ngày trước kỳ thi tốt nghiệp, học sinh lớp 12 cấp tập luyện đề, trong khi các trường ráo riết tổ chức phụ đạo, ôn thi.
Sách giáo khoa, khẩu hiệu của giáo dục Việt mang khuynh hướng 'học để biết', nhưng cách dạy và kiểm tra lại đẩy học sinh theo hướng 'học để thi'.
Một nghệ sĩ không cần hiểu sâu về Toán, một doanh nhân chẳng cần quá quan tâm đến Hóa, một giáo viên Ngữ văn giỏi tích phân để làm gì.
Học sinh ở ta học rất nhiều, rất rộng, tất cả vấn đề, nhưng chỉ dừng ở lý thuyết, trong đầu chẳng có gì ngoài công thức và con số.
Thay vì bắt học sinh cái gì cũng biết, cũng giỏi, sao chúng ta không cho trẻ học những thứ quan trọng, phù hợp nhất với tương lai của chúng.
Tôi thấy buồn khi nhiều người có trình độ Đại học cũng xem thường đạo hàm, tích phân, họ cho rằng chỉ cần học những thứ kiếm ra tiền.