Mẹ chồng hay 'suy bụng ta ra bụng người', áp đặt suy nghĩ lên người khác; chồng còn trẻ nên thiếu suy nghĩ, chưa hiểu hết áp lực của tôi.
Tôi 28 tuổi, lấy chồng được hai năm, rất phiền muộn về mẹ chồng.
Tôi khao khát có thêm con nhưng không dám sinh vì ám ảnh lần sinh đầu mẹ chồng áp đặt quá nhiều thứ, chồng lại đồng tình với mẹ.
Từ khi sinh bé xong đến giờ, bên nội rất hờ hững và chẳng quan tâm gì đến cháu.
Mẹ chồng suốt ngày vòi vĩnh tiền bạc, gọi điện thoại, nhắn tin cho con trai không gì ngoài chuyện tiền bạc.
Mẹ khen em dâu vợ nghĩ mẹ thích cô ấy hơn; vợ chồng đi chơi về, mẹ buột miệng: “Sao đi suốt thế”, vợ lại nghĩ mẹ không thích.
Nhiều đêm nằm cạnh chồng, tôi quay đi lau nước mắt; anh biết mẹ không thích tôi nhưng chỉ nói: “Thôi, em nhịn cho yên nhà yên cửa”.
Mẹ chồng không mua được cái nệm, chăn mới, cặp gối mới cho tôi; tôi không quen nằm dưới nền nhà nên không ngủ được.
Bà từng làm giáo viên tiểu học nên tin rằng chỉ cần con ngoan và chăm chỉ là được, không cần môi trường "sang chảnh".
Anh chọn cách im lặng và tự làm theo những điều mình cho là đúng. Vì vậy bố mẹ chồng luôn nghĩ anh nghe lời và làm theo lời tôi.
Lần đầu tiên sau 9 năm làm vợ, làm dâu, tôi đã khóc như một đứa trẻ và gọi về nhà với những uất ức không sao chịu nổi.
Sau quá nhiều lần bị so sánh, nói móc chuyện tiền nong, tôi không còn muốn gặp bà nữa.
Bà bảo tôi là đứa vô phép tắc lễ nghĩa, ba mẹ tôi không ra gì, kiểu đó thì cháu cũng không ra gì, bà không cần.
Vừa rồi chồng đi chơi, tôi gọi về, vậy mà anh đánh tôi "thừa sống thiếu chết", chảy máu tai, đi khám bác sĩ bảo thủng màng nhĩ.
Tôi nghĩ bà không thương các cháu, không thương tôi vất vả, trong khi con trai bà không kiếm ra tiền, các con đều do tôi chăm.
Con trai mất sớm, con dâu còn trẻ, nếu tìm được người tốt, thương con, thương cháu tôi, tôi cũng mừng.
Sau khi chia tay, thời gian sau tôi biết anh bị tai nạn, không được lành lặn như người thường, tôi rất bất ngờ và có phần thương cảm.
Tôi đưa toàn bộ thu nhập cho vợ quản lý, nhưng cô ấy không minh bạch chuyện chi tiêu.
Mẹ tôi hiểu chuyện, lại thương tôi nên chấp nhận nhường nhịn, thế nhưng mỗi lần tôi khuyên bảo vợ là cô ấy lại đòi ra ở riêng.
Tôi đứng giữa, vừa thương mẹ cũng thương vợ chồng anh; tôi cũng làm dâu, hiểu lỗi không hoàn toàn ở chị ấy.