Cả tuổi thơ chúng tôi học ở trường làng, cùng với đám bạn đi đất hoặc mặc quần thủng đít đi học. Cứ giờ ra chơi, cả lũ lại hò nhau lội ra Hồ Tây để bắt ốc và bắt chuồn chuồn.
Đường phố toàn xe đạp và rất ít người qua lại! Thời tiết lạnh, lạnh hơn bây giờ rất nhiều, không hiểu có phải trước ai cũng nghèo nên phải mặc đến chục cái áo từ mỏng đến dầy để chống lạnh. Vậy mà cũng chẳng ốm nhiều.
Ngày ấy, cứ sáng ra là chúng tôi hẹn nhau ở Hồ Thiền Quang rồi đi nhờ xe đạp của những người đi đường để đến trường. "Cô ơi, chú ơi... có đi thẳng không cho chúng cháu đi nhờ với!". Thế nào cũng có mấy người dừng xe đạp lại cho chúng tôi đi cùng.
Hà Nội ơi, ước gì được hít thở lại mùi đất nâu lẫn với mùi thơm Láng, mùi hoa cải cúc ven sông Tô, ước gì được nhao xuống dòng Tô Lịch như khi xưa bé. Tóc đã điểm bạc rồi, thế nhưng nhiều khi vẫn thảng thốt đâu đây tiếng leng keng, leng keng tàu điện.
Bọn con trai thì chia làm hai nhóm, một thì mang bơm xe rải từ Giáp Bát đến tận công viên Lê Nin để bơm xe đạp (thời ấy xe đạp là chủ đạo, bơm xe cũng kiếm được kha khá tiền), nhóm còn lại đi dọc bờ sông chảy từ trường đại học kinh tế quốc dân bây giờ đến tận làng Tám để cuốc lươn.
Bọn trẻ chúng tôi, ngoài giờ học thì đi bêu nắng, mỗi đứa lủng lẳng một cái chìa khoá nhà đeo dưới cổ, dính chuồn chuồn bằng nhựa kếp, chơi khăng, đánh quay, đá bóng ngoài vỉa hè bằng quả bóng nhựa.
Khi vào Sài Gòn lập nghiệp, tôi nhớ Hà Nội da diết, nhớ bát cháo trai thơm phức, nhớ ''con phố nhà binh'' yên bình, nhớ công viên Bách Thảo gắn bao kỷ niệm, nhớ mùa thu se lạnh mùi hoa sữa. Tôi lại trở về với Thủ đô, với tình yêu đầu của tôi.
Nhà tôi ở phố Minh Khai (Hà Nội). Ngày trước phố này có thể gọi là ngoại thành rồi. Bọn trẻ con chúng tôi mỗi khi muốn mua cá chọi phải đi bộ lên chợ Mơ, sau đó lên tàu điện ở ga chợ Mơ đi lên chợ Đồng Xuân.
> Thời tôi học Đại học, đi tàu điện thì phải biết nhường chỗ
Tôi sinh ra trong một khu phố nghèo ở Hà Nội với những gia đình công nhân viên chức. Ông bà nội ngoại của tôi không phải gốc Hà Nội, nhiều người bạn trong xóm của tôi cũng phải là gốc Hà Nội nhưng chúng tôi từ nhỏ đã được dạy dỗ cách sống sao cho phải đạo, kính trên, nhường dưới.
> Ký ức Hà Nội xưa
Tôi ở miền nam, cảm xúc về Hà Nội của tôi thật lãng mạn và ít ỏi qua những tác phẩm văn học thời còn học trung học. Hà Nội có Hồ Gươm, có 36 phố phường, Hà Nội với trai thanh gái lịch...
> Thời tôi học Đại học, đi tàu điện thì phải biết nhường chỗ
Lên tàu thì một chuẩn đạo đức là phải biết nhường chỗ cho các cụ già, phụ nữ, thậm chí cả bạn nữ. Bạn sẽ được nhìn bằng con mắt không thiện cảm thậm chí khinh thường nếu không biết làm việc đó.
> Ứng xử của một số 'trí thức' trẻ trên xe buýt
Tôi không sinh ra ở Hà Nội nhưng sống ở Hà Nội. Hà Nội gắn với tôi hơn năm chục năm nên mỗi lần đi xa lại có nhiều nỗi nhớ. Bây giờ về già hay nhớ về ngày xưa, nỗi nhớ thường bắt đầu vào những ngày còn tuổi học trò ấu thơ, quàng khăn đỏ.