Lũ trẻ trong xóm tôi ra khỏi nhà thấy người lớn là lễ phép chào hỏi. Tôi còn nhớ hồi xưa cả xóm chung nhau một cái máy nước công cộng, con trai xách nước giúp con gái luồn xô vào đòn gánh. Trẻ con thì giúp người lớn múc nước hứng từ chậu vào xô. Xóm có một cụ già nghèo bị mù sống đơn độc, mỗi ngày một gia đình gánh nước giúp cụ đổ vào thùng phuya.
Cả cái xóm nghèo yêu thương, đùm bọc nhau như vậy đấy. Đến bây giờ lũ trẻ chúng tôi đã lớn, có nhiều đứa đã xa Hà Nội giống tôi, nhiều người già cũng đã mất. Nhưng mỗi lần quay trở lại xóm nhỏ ấy, tôi vẫn cúi chào những người lớn tuổi mà tôi không còn nhớ, hoặc không hề biết tên.
Mọi người cứ chê Hà Nội, tôi nghĩ chỉ đâu đó những hình ảnh không đẹp, mà nó không chỉ có ở riêng Hà Nội. Đối với tôi Hà Nội vẫn có những khu phố, những xóm nhỏ đầy tình người, lễ nghĩa như cái xóm nhỏ thân yêu của tôi.
Mến
* Chia sẻ những ký ức của bạn về Hà Nội xưa tại đây nhé