Nhà tôi ở phố Thuỵ Khuê, ngay gần Hồ Tây. Ký ức tuổi thơ của tôi là tiếng tàu điện leng keng, làm tôi không thể ngủ lâu được và luôn bị mẹ cấm không được chạy ra ngoài đường vì sợ tàu điện chẹt.
Cả tuổi thơ chúng tôi học ở trường làng, cùng với đám bạn đi đất hoặc mặc quần thủng đít đi học. Cứ giờ ra chơi, cả lũ lại hò nhau lội ra Hồ Tây để bắt ốc và bắt chuồn chuồn. Nhiều chuồn chuồn lắm, chuồn chuồn lột xác và đậu ở đầu ngọn cỏ loại gì đó, rất to và nhiều chẽ, những con chuồn chuồn ngô to màu vàng và có sọc ngang làm bọn tôi mê tít.
Ốc và hến chúng tôi mò hoặc nhặt được khi mà chúng đang bám chặt vào các viên đá dưới nước, chúng tôi gom lại để cuối ngày mang cho một bạn trong lớp có bố mẹ chuyên đi mò ốc.
Cha mẹ tôi là công chức nên tôi may mắn hơn các bạn khác vì không phải mặc quần áo rách đít nhưng không phải vì thế mà có khoảng cách, lũ chúng tôi chuyên chui bờ rào vào nhà chùa để ăn trộm nhãn vì chùa ở gần trường, hay lội Hồ Tây để bắt ốc hoặc bơi xuồng để hái rau muống cho bà.
Lũ chúng tôi cũng không có ấn tượng về bầy sâm cầm nhỏ nhưng chỉ hay bảo nhau hôm nay sao nhiều vịt trời thế nhỉ, vì chúng ở tít mãi giữa hồ, mờ mờ xa tít, chỉ thấy thấp thoáng cái gì vụt lên, vụt xuống, nhất là những ngày cuối thu đầu đông vịt trời hay sâm cầm bay đi trú đông thành từng vệt màu thẫm, như những chấm nhỏ nhỏ trên nền trời...
Hà Nội những ngày thơ ấu giờ không còn nữa, cứ mỗi chiều không rõ người ở đâu ra mà nhiều thế, như kiến vậy.
Tôi chỉ còn biết nhớ mãi một tuổi thơ tôi ngày nào, một Hà Nội đơn sơ mộc mạc và yêu dấu...
Hà Nội ơi...
Nguyen Phuong Nga