Tôi hỏi về tương lai, anh toàn nói lạc quan, kiểu mọi thứ sẽ ổn; nhưng tôi sợ nếu cứ thế này, tôi với anh sẽ khó xây mái ấm.
Dù đôi lúc vẫn cãi nhau nhưng tôi hiểu anh đang nỗ lực vì mình, tôi cũng muốn cố gắng để gìn giữ tình yêu này.
Tôi và bạn gái chưa bao giờ nói ra nhưng cả hai đều thầm hiểu không nên để xảy ra chuyện đó khi chưa là vợ chồng.
Anh níu kéo rất nhiều nhưng tôi không muốn ai làm tổn thương tự trọng của mình, đặc biệt là ba mẹ tôi, mối tình này khó có kết quả.
Khi cãi nhau, vợ chửi tôi thậm tệ, ức chế quá tôi tát em một cái, sau đó các vật dụng trong nhà sẽ được vợ ném vào tôi.
Sau khi chia tay vài ngày, người yêu nhắn tin lại cho tôi xin lỗi vì đã phản bội tôi, mong tôi tha thứ và muốn được quay lại.
Ngày còn trẻ, có vài người theo đuổi, tôi hẹn hò một thời gian nhưng chưa thực sự thích ai, luôn chủ động chia tay.
Tôi là kiểu người ngồi máy tính, thích ăn mặc sạch sẽ, lịch sự, khá hướng nội, ít chia sẻ nên thấy hơi chùn chân khi bắt đầu kinh doanh.
Tôi không đồng ý, giữ nguyên quan điểm anh mời bữa nào thì hôm sau mình mời lại cho đỡ nặng nề, anh có vẻ anh không thích điều đó.
Tôi hơi khó chịu việc bạn trai quan tâm thái quá đến mẹ, anh trách tôi ích kỷ, đáng lý phải tự hào khi có bạn trai có hiếu.
Em nói mọi người hùa với tôi để ăn hiếp em, em đòi chia tay tôi vì không hợp.
Mẹ khuyên nếu có dịp về nhà anh chơi mà thấy lối sinh hoạt và phong tục nhà anh quá khác biệt thì tôi nên dừng lại.
Tôi bảo em thấy anh ta thì tránh xa ra, em lại bảo tôi: "Anh làm như anh là chồng em".
Tôi không thích trong một mối quan hệ như này, muốn dứt khoát nhưng không được, vẫn thương bạn.
Các em đều bảo bạn trai phải có nhà Hà Nội hay định hướng mua nhà ở đây chứ không muốn xây nhà ở quê.
Tôi yếu tâm lý, rất sợ bị phạt dù đã cẩn thận hết mức, cũng chỉ làm kế toán nội bộ, không dám làm các việc liên quan đến thuế.
Giờ ăn mà mọi người bày đồ và nói chuyện, không ngó ngàng tới em, đến lúc gọi em ăn là em giận, năn nỉ em vẫn không trả lời.
Anh bỏ tôi lại giữa những cảm xúc tiêu cực, tự tôi phải chữa lành, chẳng lời an ủi, không sự dỗ dành.
Có những đêm tôi trằn trọc không ngủ được vì lo lắng về doanh thu tháng tới, cảm thấy bất lực khi không thể kiểm soát mọi việc.
Tôi thấy khó đi làm ở Hà Nội, phần vì ngán cảnh tắc đường, phải thuê trọ, cũng không xác định được hướng phát triển ở đây.