Tôi rất thông cảm với nỗi bức xúc của tác giả trong bài viết "Thói bon chen vô nghĩa nơi công cộng của nhiều người Việt". Nhưng nói đi thì cũng nên nói lại. Tại sao người Việt lại không có ý thức nhường nhịn ở nơi công cộng? Vì bản chất chúng ta như vậy hay còn lý do khác khiến các hành động văn minh chưa được tôn trọng?
Tôi sống ở Mỹ đến nay đã được hơn 20 năm. Cá nhân tôi cũng hay tự so sánh cách ứng xử trong xã hội giữa người Việt và người Mỹ. Đúng là chúng ta thua kém nước ngoài rất nhiều trong khía cạnh văn hóa ứng xử, đặc biệt là ở những địa điểm công cộng.
Xét riêng về chuyện xếp hàng tính tiền ở siêu thị. Tại Mỹ, tôi đã một vài lần bắt gặp có người cố tình chen vào hàng dài người đang xếp hàng, ngay phía trước tôi. Bức xúc vì hành động thiếu ý thức của người này, tôi mở lời phàn nàn thẳng thắn. Bị phản ứng, người này vội vàng xin lỗi tôi. Nhân viên siêu thị khi đó cũng lập tức hướng dẫn vị khách kia xếp vào hàng từ phía sau theo đúng thứ tự.
Có một vài trường hợp người chen ngang hàng nhanh tay bày hết hàng hóa lên bàn để nhân viên tính tiền trước khi bị nhắc nhở. Tuy nhiên, nhân viên của siêu thị kiên quyết nhắc người này trả lại phiên thanh toán cho tôi, đồng thời gọi lực lượng an ninh của siêu thị đến mời người này lấy lại đồ và xuống phía cuối hàng để xếp lại từ đầu. Nghĩa là nhân viên siêu thị nhất định không tính tiền cho người cắt ngang hàng.
>> Gia đình Việt tranh giành chỗ xuống máy bay
Trong khi đó, nhiều lần tôi về Việt Nam thăm thân nhân và cũng có vài dịp ghé vào các siêu thị trong nước. Tôi cũng không ít lần bị người ta cắt ngang hàng, chen lên để thanh toán trước. Thế nhưng, khác với các xử lý ở nước ngoài, mặc dù tôi có phàn nàn với nhân viên siêu thị để họ can thiệp nhưng chẳng có hành động nào để giúp tôi. Thay vì nhắc nhở vị khách chen hàng tôn trọng thứ tự, nhân viên ở đây vẫn tính tiền cho người cắt ngang hàng trước mặt tôi.
Có một lần khác, tôi cũng bị nhân viên làm ngơ khi có người chen hàng. Không kiềm chế được, tôi đã phản ứng dữ dội với nhân viên siêu thị. Sau đó, tôi đã nói cảm ơn và bỏ lại toàn bộ hàng hóa để đi về chứ không mua gì của họ nữa.
Qua hai trường hợp xử lý người chen ngang hàng ở hai đất nước, tôi có cảm giác rằng mỗi khi về Việt Nam, mình luôn phải tranh thủ giành chỗ xếp hàng, theo kiểu đứng trước đi trước để làm xong việc, chứ không thể yên tâm thoải mái xếp hàng theo thứ tự như ở nước ngoài.
Ở trường học, học sinh ở ta đã được thực hành xếp hàng ngay ngắn trước khi vào lớp học mỗi ngày, nhưng với điều kiện do lớp trưởng điều khiển. Chứ nếu ra ngoài cuộc sống, không có lớp trưởng, giáo viên chủ nhiệm, tôi cũng chắc các em học sinh kia có còn ngoan ngoãn xếp hàng như vậy nữa hay không?
>> Chia sẻ câu chuyện về thói xấu nơi công cộng của người Việt tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net.