Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, đông con, tại một miền quê nghèo ở đồng bằng sông Hồng. Đó là một nơi tuyệt vời trong ký ức của tôi, cũng chứa bao kỷ niệm vui buồn của tuổi thơ mà bản thân luôn mang theo làm hành trang bước vào đời. Nó như một nguồn năng lượng giúp tôi vượt qua mỗi khi kiệt sức và bế tắc.
Nhà tôi có năm anh, chị, em. Mẹ tôi mất sớm khi chúng tôi còn rất nhỏ. Bố tôi bị bệnh, không làm được những công việc tay chân nặng nhọc, nhưng ông vẫn cố gắng làm mọi việc để xoay sở cho gia đình, nuôi các con nên người. Bố là một người trí thức, mưu lược, những suy nghĩ, tính toán của bố luôn đi trước người khác một đoạn đường dài, nhưng ông lại không gặp thời vận, trí tuệ của ông chỉ được áp dụng vào việc nhà nông, không có cơ hội để vươn ra một tầm cao mới.
Tôi nhận ra những điều ấy ngay từ khi rất nhỏ nên tôi luôn lấy bố làm tấm gương để soi rọi trong hành trình sự nghiệp của mình. Tôi là con thứ tư trong gia đình, sau tôi còn một em gái nữa. Năm anh, chị, em chúng tôi đều trải qua một tuổi thơ nghèo khó, cơ cực, khó diễn tả bằng lời. Vì thế tôi lao động làm mọi việc từ khi còn rất nhỏ, luôn ý thức được vị trí của mình và luôn tính toán kỹ trước khi làm việc.
Mỗi khi làm một việc gì đó, tôi đều học theo bố, dùng cái đầu để suy nghĩ thật kỹ trước khi bắt đầu. Nhờ đó, những công việc mà tôi làm luôn cho hiệu quả cao hơn người khác. Tôi đã vạch rõ kế hoạch lộ trình cho cả cuộc đời mình, đặt những kế hoạch, mục tiêu, mốc thời gian rõ ràng ngay từ năm 15 tuổi.
Khi học hết lớp 9, tôi xin bố để được nghỉ học, đi làm giúp đỡ gia đình . Bố tôi rất buồn, nhưng thấy sự cương quyết của tôi nên ông cũng đành thở dài chấp nhận. Tôi làm mọi việc để kiếm tiền, từ ngày đến đêm không nghỉ. Vừa nghỉ học xong, tôi lập tức theo người lớn đi biển. Khi về nhà, tôi lại làm việc đồng áng, vườn tược... Khi rảnh rỗi, hết việc để làm, tôi mượn sách của bạn bè để tự học, để hiểu thêm kiến thức, hy vọng áp dụng được vào trong cuộc sống.
>> Bill Gates 'sinh ra ở vạch đích'
Sau bao năm nỗ lực, mục tiêu đầu tiên của tôi xem như đã hoàn thành. Cùng với sự đồng lòng của cả gia đình, chúng tôi đã xây được một căn nhà khang trang nhất xóm. Và đó cũng là lúc tôi quyết định lên đường thực hiện giấc mơ, mục tiêu tiếp theo của riêng mình. Trước ngày lên đường rời xa quê hương, lòng tôi như thắt lại vì biết trong tương lai mình sẽ rất ít có cơ hội để về thăm nhà. Nhưng tôi vẫn phải ra đi vì đoán trước được tương lai của 5, 10, 20... năm nữa.
Hành trang ra đi của tôi rất nhỏ gọn, chỉ mang theo một ít tiền để mua vé xe vào TP HCM. Sài Gòn là chốn phồn hoa, nhộn nhịp, tôi đã tìm hiểu kỹ trước khi đặt chân đến. Trước khi lên xe, tôi biết không đủ tiền ăn cơm dọc đường nên đã mua sẵn lương khô, bánh mì và đem theo nước uống, đồng thời giữ lại mấy trăm ngàn đồng trong túi để xoay sở khi "chân ướt chân ráo" lên thành phố.
Vào Sài Gòn, tôi vừa học vừa làm, với tính cách không ngại khó, ngại khổ, tôi làm mọi việc. Vì thế, đi đâu, làm gì tôi cũng được người ta quý mến, giúp đỡ tận tình. Cuối cùng, sau 10 năm vào Sài Gòn lập nghiệp, tôi đã có cho mình hai tấm bằng đại học và một cơ ngơi, sự nghiệp mà nhiều người mơ ước.
Nhưng có lẽ tham vọng quá lớn, cộng thêm máu liều sẵn có khiến tôi không cảm thấy thỏa mãn. Tôi muốn hướng tới những cái lớn hơn những mục tiêu cao hơn, xa hơn. Cuối cùng, tôi lao vào làm việc đa nghành nghề. Cũng từ đây, cuộc sống của tôi bắt đầu thăng trầm, trôi nổi, nhiều lần trắng tay. Sau mỗi lần như vậy, tôi lại phải gây dựng lại từ đầu.
Để rồi giờ đây, tôi lại rơi vào tình cảnh trắng tay thêm một lần nữa. Thực sự, tôi cảm thấy rất mệt mỏi khi để cuộc sống cuốn mình đi, không biết phải xác định phương hướng thế nào, nên làm gì và bước tiếp ra sao? Phải chăng tôi quá tham lam nên mới phải trả cái giá quá đắt như thế?
>> Quan điểm của bạn thế nào? Gửi bài tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net.