Tôi 45 tuổi làm trong một cơ quan nhà nước lương tháng sáu triệu đồng, chồng tôi 53 tuổi. Chúng tôi có hai con, đang học cấp ba và năm đầu đại học. Chúng tôi đã có nhà cửa ổn định, một xe ôtô cũ để chồng đi làm xa và hơn 100 triệu tiền tiết kiệm.
Ba năm trở lại đây gia đình tôi bắt đầu gặp khó khăn về kinh tế, thu nhập hàng tháng hầu như chỉ đủ chi tiêu hoặc dư ra một chút. Đầu năm nay do ảnh hưởng của dịch bệnh Covid-19 nên chồng tôi mất việc. Anh ở nhà và đi tìm việc từ đầu năm nhưng vẫn chưa chính thức đi làm ở đâu và cũng không làm tạm công việc gì khác.
>> Vợ tôi tỉnh ngộ chuyện tiêu hoang nhờ Covid-19
Cách đây bốn năm anh cũng có một năm ở nhà mà không có thu nhập sau khi nghỉ làm ở công ty cũ. Tìm mãi không được việc anh đành chấp nhận quay lại công ty đó làm trong tình trạng liên tục bị nợ và cắt giảm lương. Năm đó chúng tôi vừa sửa nhà xong nên khá khó khăn. Tôi đã nhắc nhở anh về việc đi làm tạm bên ngoài phụ giúp tôi tiền chi tiêu và nuôi con nhưng anh tỏ thái độ bất mãn, cho rằng vợ chỉ quan tâm đến tiền mà không quan tâm đến chồng.
Từ lần đó tôi cũng không giục chồng đi tìm việc nữa. Tôi tự nhận việc về nhà làm thêm buổi tối và bán hàng online. Làm ba việc cùng lúc thì tổng thu nhập khoảng gần 20 triệu đồng, cũng đủ cho gia đình chi tiêu vừa phải. Năm nay kịch bản cũ lặp lại khiến tôi vừa buồn vừa lo lắng.
Con gái tôi năm nay vào đại học, có lần cháu nói với tôi là không biết bố mẹ có nuôi được con đi học không? Sau khi có thông báo đỗ đại học, cháu nhất quyết đi làm thêm. Tôi khuyên can cháu nên dành thời gian học tập trước, năm ba hoặc năm tư hãy đi làm việc nào phù hợp với chuyên ngành của mình.
Thấy con vừa chập chững vào đời đã phải lo nghĩ chuyện tiền nong khiến tôi rất thương tâm. Chồng tôi vẫn tìm việc bên ngoài nhưng chưa thành công. Anh vốn làm công việc kỹ thuật. Ở độ tuổi của anh nếu nghỉ hưu luôn thì vẫn hơi sớm, trong khi tài chính gia đình chưa đủ lo cho hai con học hết đại học.
>> Đưa 20 triệu mỗi tháng, vợ tôi không tiết kiệm đồng nào
Anh lại vẫn chỉ muốn tìm công việc có thu nhập khá như ở công ty cũ, trong khi chỉ có tay nghề tốt, không có kinh nghiệm lãnh đạo hay chuyên môn khác. Ở Sài Gòn sợ khó tìm được việc như ý anh, đi các tỉnh thì anh ngại mệt và xa vợ con vì cũng nhiều tuổi rồi.
Tôi có gợi ý anh tự nhận các việc sửa chữa máy móc làm ở nhà, nhận sửa chữa điện nước, làm bảo vệ hay chạy xe công nghệ, dù lương không cao nhưng cũng đủ tiền ăn cho cả nhà, như vậy cũng tốt rồi. Nhưng anh vẫn không muốn làm mấy công việc đó. Ở công ty cũ anh phụ trách kỹ thuật, tuy không được đóng bảo hiểm nhưng lương tháng 16 triệu đồng.
Tôi nghĩ một phần lý do anh không muốn làm những công việc đó vì lòng tự ái. Tôi cảm nhận được những khó khăn nhất định khi thất nghiệp ở tuổi trung niên.
Thất nghiệp ở tuổi trung niên, nên ứng phó thế nào đây?.
Mong độc giả cho tôi thêm lời khuyên để cùng chồng vượt qua khó khăn, nuôi hai con khôn lớn. Xin cảm ơn.
>> Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net. Gửi bài tại đây.
Hoa Hướng Dương