"Con nhà nghèo làm giàu thế nào?". Để trả lời câu hỏi này, tôi xin chia sẻ câu chuyện của chính bản thân mình:
Thời trẻ, tôi làm lễ tân trong một khách sạn bốn sao. Mỗi dịp lễ Tết, trong khi mọi người hối hả chuẩn bị để về quê, tôi luôn xung phong ở lại làm xuyên. Mỗi ngày, khách sạn chia ba ca trực, mỗi ca tám tiếng. Riêng tôi một ngày nhận hai ca, tức 16 tiếng đồng hồ. Suốt cả kỳ lễ, tôi chỉ nghỉ đúng một ngày ngẫu nhiên. Nhờ sự siêng năng, chịu khó, sau một năm, tôi từ nhân viên lên làm tổ trưởng, rồi tiến đến vị trí quản lý.
Sau này, tôi có chuyển sang một công việc khác. Có những ngày, việc nhiều, tôi chỉ dành chưa tới năm phút để ăn cơm trưa. Nói thật, với tôi, chừng đó thời gian vẫn còn là hơi nhiều. Có bữa tôi chẳng cần tới năm phút để ăn hết đĩa cơm và đứng dậy. Những hôm trời mưa to, gió lớn, sấm chớp, người khác thường thấy ngại khi phải ra đường, còn tôi lại rất thích vì như vậy đường ít kẹt xe, đi lại dễ dàng, nhanh hơn, tiết kiệm được thời gian để hoàn thành công việc sớm hơn.
>> Chín năm thất bại để có việc lương 15 triệu đồng
Có thời điểm, công ty tôi phải đột xuất thuê thêm nhân công và trả lương thời vụ khoảng 250 nghìn đồng một người. Dân lao động nhiều người chê lương thấp nên không làm. Còn tôi lập tức huy động nhân viên, hàng xóm vào phụ giúp. Thực ra, bản thân lúc đó không phải việc của tôi, nhưng là việc chung của công ty, nên tôi cũng xắn tay áo lên và làm thay công nhân. Nhiều hôm, ba giờ sáng tôi mới về tới nhà.
Giờ đây, tôi không còn làm việc ở công ty cũ nữa, nhưng uy tín trong công việc của tôi vẫn còn được nhiều người nhắc nhớ. Cũng nhờ đó mà không ít công ty trong ngành rất muốn hợp tác với tôi sau này.
Quay trở lại với câu hỏi ban đầu, nếu bạn xuất thân nghèo khó, xuất phát điểm thấp hơn mặt bằng chung, thì thứ bạn cần làm là nỗ lực, chăm chỉ hơn người khác gấp nhiều lần. Nếu bạn không thể cần cù hơn người ta, không chịu vất vả hơn người ta, thì rất khó để thu hẹp khoảng cách chứ đừng nói đến vươn lên. Hãy nhìn vào những vị đại gia, tỷ phú, những người xuất phát điểm thấp, nhưng cố gắng rất nhiều để vươn lên làm giàu. Họ thậm chí còn chẳng có thời gian để ngồi than thở này kia, chỉ dồn toàn bộ tâm sức phấn đấu để giành lấy thành công.
>> Làm việc 100 tiếng mỗi tuần vẫn không giàu
Như tôi từng nói nhiều lần trước đây, đừng vin vào lý do xuất phát điểm thấp, bố mẹ làm nông, gia đình nghèo khổ, để đổ lỗi cho sự thua kém của bản thân so với người khác. Muốn vì sao bạn mãi không thể thoát nghèo, hãy tự hỏi bản thân mình xem mỗi ngày mình đã học được bao nhiêu tiếng, dành bao nhiêu thời gian để đầu tư để nâng giá trị của bản thân, thay vì lãng phí vào những thú vui vô nghĩa?
Mọi thất bại của hiện tại đều là từ sai lầm của bản thân mỗi người trong quá khứ mà ra. Nếu bạn có thể sửa chữa, cơ hội vẫn luôn chờ ở phía trước. Còn nếu đã sinh ra là con nhà nghèo, lại chỉ lau ăn nhậu, hưởng thụ, công việc trì trệ, không phát triển được sự nghiệp, thì cái nghèo vẫn sẽ đeo bám mãi vậy thôi.
Muốn thoát nghèo, thực ra rất dễ. Nếu người ta làm việc một ngày tám tiếng, thì bạn hãy làm một ngày 10-12 tiếng, thậm chí gấp đôi. Nếu người ta có thời gian đi câu cá, đá banh, nhậu nhẹt, đi cà phê tám chuyện mỗi tuần, thì bạn hãy dành thời gian và tâm trí cho công việc và học tập. Làm được vậy, tự khắc bạn sẽ có tiền.
Xazy
>> Bạn đã vượt qua khó khăn để định hướng, thay đổi cuộc đời như thế nào?Gửi bài tại đây.