Tôi thuộc thế hệ 9x đời đầu, sinh ra ở miền Trung. Từ khi tôi còn nhỏ, cha mẹ đã không hạnh phúc. Tôi từng phải đi ngủ nhờ, dắt em trai chạy đi trong đêm, hoặc nằm nghe tiếng chửi bới vì say xỉn của cha đến mức thành quen tai. Thời đó, mỗi lần đêm về là tôi lại thấy một nỗi sợ vô hạn. Lúc đó, tôi rất hận cha và ước rằng hai người ly hôn.
Tôi học đại học xa nhà, thỉnh thoảng nhận được điện thoại báo cha đánh mẹ hay anh trai đánh nhau. Lúc đó, tôi thấy rất tủi thân và khóc nấc. Học xong, tôi làm văn phòng, lương không cao nên quyết định về quê kinh doanh riêng. Hiện giờ, thu nhập của tôi khá ổn, ít nhất 20 triệu đồng mỗi tháng.
Nhà đông con cháu nhưng các anh chị không khá giả. Tôi luôn biết san sẻ và giúp đỡ họ. Tôi lo ăn uống, chi tiêu cho cả nhà. Anh trai vỡ nợ, tôi cũng đứng ra trả. Miếng đất cha mẹ cho anh được sang tên cho tôi để vay ngân hàng. Sau đó, tôi kinh doanh khó khăn, tôi nói với cha mẹ bán miếng đất đó đi. Sau khi bán xong, các anh em đòi chia tiền và đủ vấn đề xảy ra. Họ bịa ra đủ lý do để nói với nội ngoại, làng xóm, khiến ai cũng nghĩ tôi ôm tiền đi hết.
>> Vợ chồng chia đôi tài sản cuối đời
Tiền bán đất đó, tôi đã mua lại một miếng nhỏ khác. Tôi đưa cha đi mổ tim và thay anh trai trả nợ. Thế nhưng, họ vẫn không ngừng dở các chiêu trò, sỉ vả, nói xấu, bịa chuyện, đi rêu rao đủ điều về tôi. Cũng may, cách sống của tôi, làng xóm và người thân nội ngoại đều rõ và thông cảm. Nhưng vẫn có không ít người ác ý. Bảy anh chị em thì ba người quay lưng, chỉ trích tôi thậm tệ, chỉ vì tiền bạc. Cha mẹ khóc nghẹn, tôi cũng trở nên vô cảm.
Tôi kinh doanh nhưng vẫn lo cho cả nhà. Anh trai thu nhập không ổn, chị dâu ở nhà thất nghiệp, tôi cũng giúp để có thêm thu nhập. Tôi lo cho gia đình còn anh chị quay mặt nói xấu tôi. Chưa kể thỉnh thoảng, họ còn đập phá việc kinh doanh của tôi khi say xỉn.
Giờ mọi chuyện đã đi quá xa. Mẹ tôi từ mặt ba người đó. Tôi và hai chị gái còn lại cũng cảm thấy không còn gì để nói với họ. Tôi cảm thấy cuộc đời mình quá bạc phận. Cái gọi là tình thân đã cứa vào tim tôi những vết đau từ khi sinh ra đến tận bây giờ. "Hạnh phúc" là hai từ tôi mãi mãi không thể có trọn vẹn.
Công việc kinh doanh đã áp lực mệt mỏi, nhưng cuộc sống của tôi lại càng làm bản thân cảm thấydư thừa. Tôi tự nhủ "đời người ai chẳng có đôi ba lần sống gió". Trong ba năm, tôi kiếm được gần một tỷ đồng. Tôi nghĩ mình có năng lực, sẽ không chết đói được đâu.
Tôi từng muốn bỏ nhà, đi nơi khác sinh sống vì ở đây rồi tất cả đều khổ. Nhưng giờ tôi biết phải đi đâu về đâu? Tôi bỏ đi du lịch, nhưng đi mãi lúc nào cũng vẫn cảm thấy bơ vơ cực độ. Giá như có một ai đó có thể hiểu được những gì tôi đang trải qua và cho tôi lời khuyên nên sống như thế nào?
Hôm nay đã là ngày cuối năm dương lịch, tôi đang phải lang thang một mình. Tôi biết nếu ai đó quen biết, đọc bài này có khi sẽ nhận ra đây là tôi, nhưng cũng không sao, vì tôi cũng đã nói: "Đời người ai chẳng đôi ba lần trải qua sóng gió".
>> Ý kiến không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net. Gửi bài tại đây.