Hồi nhỏ nhà tôi không nghèo nhưng cũng không giàu. Ba mẹ là công chức nên chỉ đủ ăn. Hàng xóm kế bên giàu sụ. Tôi hay sang chơi cùng một chị con của người hàng xóm này.
Có lần tôi thấy bác gái và mấy người bạn ngồi nhậu với chả lụa, bác cho tôi một miếng. Ăn vào thấy ngon lắm. Tôi về kể với ba. Hôm sau ba đi chợ, mua cây chả lụa về cho tôi ăn.
Mẹ tôi trề môi:" Ăn được hôm nay chứ ăn được ngày mai, ngày mốt không? Ăn hoài cho sạt nghiệp à?".
Lúc đó tôi còn học tiểu học, nhưng đã cảm nhận được sự chua chát của phận nghèo. Tôi hỏi ba, làm sao để mình có thể từ nghèo mà trở nên giàu như nhà bác hàng xóm?
Ba nói mình không có vốn liếng để đi buôn như bác thì chỉ có con đường học để đổi đời. Nhưng ba cũng không chắc lắm, vì bản thân ba cũng là một ông kỹ sư nghèo.
Vậy nên ba cũng không dám giáo huấn gì tôi nhiều, chỉ mong tôi chăm chỉ học hành, biết đâu có cơ hội bứt phá. Còn hơn không học thì sẽ chẳng có cái cơ hội nào.
>> 'Nếu không học, con sẽ làm bồi bàn gắp nước đá, hốt vỏ tôm cua'
Thế nhưng tôi tin lời ba và quyết tâm học. Lớp 5 tôi đoạt giải học sinh giỏi. Sau đó tôi rất nổi tiếng về thành tích học tập, đạt nhiều giải thưởng. Và tôi đậu vào trường đại học danh tiếng, ra trường làm việc rất thành công.
Bây giờ tôi đã có khối tài sản gấp nhiều lần bác hàng xóm. Mẹ tôi thì vẫn nói năng chua chát như vậy. Nhưng tôi hiểu, đó đều là những lời nói giúp tôi thức tỉnh, có động lực phấn đấu. Vẫn là tôi yêu mẹ nhiều lắm.
Hồng Ánh
>>Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net. Gửi bài tại đây.