Tôi từng cùng bạn bè đến Bùi Viện vào ba thời điểm khác nhau, mang theo kỳ vọng sẽ "chill", sẽ tìm thấy một không gian đặc sắc của Sài Gòn về đêm. Nhưng cả ba lần, chúng tôi đều chỉ ngồi cà phê một lúc rồi rời đi. Không phải vì không khí thiếu náo nhiệt, mà vì sự náo nhiệt ấy thiếu chiều sâu. Tiếng nhạc đập chát chúa, không gian xô bồ, hỗn tạp... tất cả khiến chúng tôi bức bối thay vì thư giãn.
Bùi Viện có tiếng nhưng không có "hồn": mang dáng dấp "quốc tế", nhưng nội dung lại nhạt nhòa. Ở đây thiếu điểm nhấn nghệ thuật, không có yếu tố văn hóa bản địa, càng không có không gian yên tĩnh để trò chuyện, quan sát hay cảm nhận thành phố.
Nơi đây dường như đang chạy theo hình thức giải trí bề nổi: quán bar san sát, nhạc đè nhạc như một cuộc chiến vô nghĩa. Du khách tìm đến vì tò mò, rồi nhanh chóng rời đi trong cảm giác không cần quay lại. Nếu là một bộ phim, Bùi Viện giống như một cảnh quay thiếu kịch bản, không đạo diễn.
Thực tế, Bùi Viện sở hữu vị trí đắc địa giữa trung tâm TP HCM, thuộc "tam giác vàng" du lịch cùng Nguyễn Huệ, Đồng Khởi. Chính quyền cũng đã có nhiều bước đi tích cực: từ việc lập phố đi bộ (năm 2017), mở rộng khung giờ hoạt động (năm 2018), đến việc đưa Bùi Viện vào chiến lược phát triển kinh tế ban đêm (năm 2025). Tuy nhiên, những thay đổi này mới chỉ dừng ở phần hạ tầng. Thứ phố đêm này còn thiếu là nội dung – "phần hồn" để giữ chân du khách.
>> Tôi ớn lạnh chiếc bánh tôm Hồ Tây rán trong chảo dầu 'đen như nước cống'
Vậy, Bùi Viện cần gì để thực sự là một điểm đến hấp dẫn, giữ chân được du khách?
Đầu tiên, phân vùng không gian, giãn "ồn", tăng trải nghiệm: Hãy tưởng tượng một phố Bùi Viện được chia thành các khu rõ ràng: khu nghệ thuật đường phố (trình diễn acoustic, múa lửa, nhạc dân gian); khu ẩm thực ba miền (vừa dân dã, vừa thu hút khách quốc tế); khu bar – pub được cách âm tốt, kiểm soát âm lượng; khu cà phê yên tĩnh, nhìn xuống phố đêm rực rỡ. Với cách quy hoạch này, từ người trẻ thích sôi động đến du khách trung niên, từ khách Tây balô đến gia đình Việt cũng đều có thể tìm thấy "không gian của mình".
Thứ hai, tái thiết kiến trúc, thêm "chất" và "chất lượng": Tận dụng tầng cao của các căn nhà để mở quán cà phê, gallery, trà đạo, shop lưu niệm thủ công.
Tăng mảng xanh, ghế nghỉ chân, lắp đặt đèn nghệ thuật, ban công ngắm phố cũng sẽ giúp tạo nên một Bùi Viện đa tầng, đa sắc, sống động cả chiều ngang lẫn chiều cao.
Thứ ba, thổi hồn văn hóa, đậm chất Việt: Tổ chức định kỳ các đêm nhạc dân tộc, múa rối nước, trình diễn nhạc cụ truyền thống xen lẫn DJ mix dân gian; dành không gian triển lãm mini về nghề truyền thống, tranh ký họa, nghệ thuật sắp đặt...
Thứ tư, quản lý vận hành hiện đại, thông minh, văn minh: Ứng dụng QR code giúp tra cứu lịch biểu diễn, khuyến mãi, bản đồ tiện ích. Thiết lập "khung giờ âm thanh nhẹ", tăng an ninh, xử lý nghiêm nạn chèo kéo, móc túi, xả rác.
Nếu không thay đổi, Bùi Viện sẽ bị bỏ lại phía sau. Các đô thị châu Á như Bangkok, Tokyo, Bắc Kinh... đang không ngừng tái cấu trúc các phố đêm - chuyển từ "gây ồn" sang "gây nhớ". Trong khi đó, nếu Bùi Viện vẫn chỉ là nơi uống bia và nghe nhạc mạnh. Cứ vậy, TP HCM sẽ đánh mất một "viên ngọc thô" trong chiến lược du lịch đô thị.
Tôi mơ một ngày trở lại Bùi Viện không phải để ngồi cà phê rồi vội vã rời đi, mà để ở lại thật lâu. Tản bộ giữa không gian sáng tạo, dừng chân bên tiếng đàn bầu, chọn vài món lưu niệm thủ công, rồi ngồi trên một quán rooftop nhìn dòng người trong ánh đèn vàng.
Một phố Tây đúng nghĩa không chỉ khiến khách Tây cảm thấy thân quen, mà còn khiến người Việt tự hào khi đưa bạn bè quốc tế đến đó. Muốn vậy, chúng ta cần một cuộc "lột xác" toàn diện: tư duy, quy hoạch, nội dung, vận hành. Chỉ khi ấy, Bùi Viện mới trở thành một biểu tượng sống động của Sài Gòn về đêm – nơi người ta không chỉ đến một lần, mà còn muốn quay lại mãi.
- Nỗi lo kẹt xe khi Hồ Con Rùa thành phố đi bộ
- 'Nâng cấp hạ tầng trước khi mở thêm phố đi bộ ở Sài Gòn'
- Nút thắt kinh tế đêm Sài Gòn
- Làm du lịch kiểu 'khuya rồi về ngủ đi'
- 'Chẳng biết chơi gì sau 22h vì hàng quán đóng cửa hết'
- 'Kinh tế đêm ì ạch khiến du lịch Việt lép vế'