Tôi là một người thuộc thế hệ 8x. Hiện tại, tôi đang làm việc cho một công ty đa quốc gia với mức lương gần 3.000 USD. Tôi may mắn vì đang có cuộc sống khá dễ chịu, một gia đình hạnh phúc. Đôi lúc nhìn lại, tôi thấy mình bị ám ảnh hai chữ "khởi nghiệp". Cũng may là quãng thời gian thất bại đó không làm tôi bị mất đi cơ hội hiện tại.
Cách đây gần chục năm, tôi luôn ấp ủ ý định lập công ty riêng. Tôi luôn nghĩ trong đầu "làm thuê biết bao giờ mới giàu? Phải làm chủ, làm một cái gì đó liều lĩnh và phá cách". Tôi cho rằng phải khởi nghiệp để sau này tôi không phải làm thuê nữa. Khi đó, hàng ngày đi làm ở công ty nhưng đầu óc tôi luôn mơ mộng tới việc mở công ty riêng dù bản thân cũng không hẳn giỏi về một lĩnh vực nào. Cái tôi tự tin nhất chỉ là niềm tin mình sẽ làm được, một niềm tin thiếu căn cứ.
Cuối cùng, vào năm 2014, tôi đã thành lập một công ty tư vấn thương mại, do cũng có quen biết với một vài đối tác trong chuyến công tác nước ngoài. Khi đó, vợ tôi cũng không đồng tình vì tin rằng tôi không đủ lanh lợi và khó mà thành công với tính cách bản thân. Mãi sau này tôi mới thấy vợ đã đúng. Thời gian đó, công ty mở ra nhưng gần như không kiếm được đơn hàng vì tôi làm chân trong, chân ngoài. Chính vì vậy, tôi không toàn tâm toàn ý được cho công ty riêng. Kết quả, việc làm ăn cứ "dậm chân tại chỗ".
Sau đó hai năm, công ty cũ mà tôi làm thuê bị phá sản. Tôi chuyển sang công ty mới và mọi thứ làm tôi thay đổi suy nghĩ bắt đầu từ đây. Vào môi trường mới, tôi đã biết mình nắm bắt được cơ hội ngay từ ngày đầu tiên đi làm. Phòng tôi khi đó mới được thành lập và tôi được giao nhiệm vụ quản lý phòng (dù khi đó chưa có chức danh chính thức). Phòng tôi làm việc ở mức ổn định rất cao, việc đều quanh năm. Từ đó, tôi yêu công việc hơn và bắt đầu làm thủ tục giải thể công ty riêng.
>> Đời người chờ được bao nhiêu lần 'thất bại để thành công'
Do toàn tâm toàn ý vào công việc làm thuê và có lợi thế biết ngoại ngữ nên tôi đã đạt được thành quả rõ rệt. Sau hơn một năm vào công ty, tôi đã được lên chức Trưởng phòng. Cuộc sống tôi đã tốt lên trông thấy. Tôi có nhà, có ôtô che mưa, che nắng. Nhìn lại quãng thời gian trước, tôi nghiệm ra hai điều:
Một là, không phải làm thuê là không giàu. Như tôi hiện tại có thể không nhiều tiền nhưng tôi lại có thời gian bên gia đình và vợ con và dư sống. Cuộc sống của nhân viên văn phòng lại không phải đau đầu vì về nhà là xong việc. Tôi cũng đang được nhiều người kính trọng. Tôi có thể không quá giàu về tiền bạc tích lũy nhưng lại có đời sống tinh thần thoải mái. Vậy nên, chúng ta nên định nghĩa rộng ra về khái niệm "giàu có", không nên chỉ nghĩ là nhiều tiền.
Hai là, tham vọng không xấu, nhưng đó là con dao hai lưỡi. Nếu bạn thành công (xác suất rất thấp) thì không sao. Nhưng nếu bạn thất bại thì cái bạn mất sẽ rất nhiều. Bạn mất thời gian, mất cơ hội và mất tiền bạc. Thậm chí, bạn mất cả niềm tin vào cuộc sống. Bố mẹ tôi cũng là người làm kinh doanh thất bại và họ luôn khuyên tôi nên đi làm công ăn lương, đến già hưởng lương hưu là hạnh phúc rồi. Tôi thấy điều đó cũng đúng, ít nhất là với bản thân tôi.
Tôi tự nhủ sẽ không quá tham vọng về tiền bạc nữa. Tôi muốn tìm kiếm sự hạnh phúc, sự hài lòng trong cuộc sống chứ không đặt đồng tiền lên trên hết. Tiền rất quan trọng, nó cần để duy trì hạnh phúc đủ đầy cho gia đình bạn nhưng không nhất thiết phải có nó bằng mọi giá. Có những người rất nhiều tiền mà vẫn có nhiều cái lo âu đấy thôi...
Trong Phu
>> Ý kiến không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net. Gửi bài tại đây.