Đọc bài viết "Cô dâu, chú rể khó chịu khi tôi mừng cưới bằng hai chai champagne", tôi cho rằng tác giả chưa hiểu rõ câu "nhập gia tùy tục". Bạn đem một thứ văn hóa ở châu Âu áp dụng vào một hoạt động mang tính truyền thống của Việt Nam như đám cưới. Điều đó tất yếu dẫn tới sự không phù hợp.
Trong câu chuyện này, đặt mình vào vị trí của cô dâu và chú rể khi có người mang hai chai champagne đến mừng cưới mình, có khi tôi cũng chẳng biết dùng chúng để làm gì cả. Cho dù thực tế, có thể hai chai champagne này có khi giá trị gấp mấy lần tiền mừng cưới bình thường. Thế nên, nếu ai đó bỏ phong bì mừng cưới 500.000 đến một triệu đồng, tôi thấy còn thiết thực và ý nghĩa hơn là hai chai rượu ngoại.
Chính tôi là người Việt, nhưng trước đây cũng nhiều lần tẽn tò mỗi khi về quê vì không hiểu người địa phương, nghĩ khác và làm khác với phong tục tập quán của họ. Chuyện là tôi từng xách theo mấy chai rượu vang làm quà biếu họ hàng ở quê. Tất nhiên, mấy chai rượu của tôi chẳng hề rẻ chút nào, tôi mua tặng vì nghĩ người ta cũng thích nó như tôi. Nhưng kết quả là họ chê "nhạt phèo", đơn giản vì đã quen với rượu đế ở quê.
>> 'Bạn mừng cưới một chỉ vàng, tôi mừng lại chỉ 3,5 triệu'
Hay như một lần khác, tôi khệ nệ lựa và đóng gói kỹ càng mấy trái sầu riêng, đem theo bằng máy bay để mang về quê biếu tặng vì nghĩ đây là thứ đặc sản đắt tiền, không phải ai cũng dám mua. Kết quả, cả xóm tôi chẳng ai muốn đụng vào một miếng. Họ chưa bao giờ ăn sầu riêng, không quen với thứ mùi của loại quả này, nên cũng chẳng dám thử.
Bánh pía Sóc Trăng cũng được xem là đặc sản ngon nước tiếng, ăn cùng trà bá tước túi lọc thơm lừng mùi cam bergamot thì đúng là "chuẩn bài". Ấy vậy mà cái món tôi rất thích ấy, đem ra mời khách thì chẳng ai hào hứng đụng vào. Bởi họ không ưa mùi sầu riêng và thích nước vối, với chè xanh hơn hơn cái thứ trà "nhạt nhẽo" của tôi.
Sau tất cả, tôi không trách họ mà nhận ra rằng đây là lỗi của mình. Do mình không chịu tìm hiểu văn hóa, phong tục địa phương nên mới ra nông nỗi vậy. Thế nên, khi nhận ra điều đó, tôi phải sửa ngay để không bị lạc quẻ.
Từ đó về sau, mỗi lần về quê, tôi không tặng rượu vang nữa, mà tặng rượu mạnh 40%. Tôi hay nhờ bạn bè mua và xách từ Changi về nước, còn nguyên seal, vì tôi thấy uống êm hơn rượu của ta. Thay vì mua sầu riêng, tôi chọn nho hay táo, vừa đảm bảo sang trọng mà lại dễ ăn. Bánh pía và trà bergamot tôi cũng chỉ mang vừa đủ cho mình dùng, còn lại thay trà xanh, bánh bông lan để mang ra mời khách. Thế là vui cả xóm, từ con nít tới người lớn.
>> Quan điểm của bạn thế nào? Gửi bài tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net.
- Bạn bè gửi tiền mừng cưới dù tôi không mời
- Nhóm bạn thân không mừng cưới tôi đồng nào
- Đồng nghiệp dò hỏi mừng cưới bao nhiêu tiền
- Áp lực 'trả nợ' từ thiệp mời cưới in mã QR
- Tôi mời cưới 100 người vì không muốn khách tới 'trả nợ'
- Mời cưới 50 khách, lỗ 25 triệu đồng