Tôi đã ở Sài Gòn được 15 năm nhưng gần như không tốn mấy tiền thuê nhà. Hồi mới vào đây sinh sống, làm việc, tôi cũng phải chật vật kiếm phòng trọ như mọi người tỉnh lẻ khác. Tôi thuê được một phòng trọ ở tận Gò Vấp với giá 600 nghìn đồng một tháng.
Rồi dần dần, tôi nhận thấy, thay vì thuê phòng như vậy rất tốn kém, tôi chuyển sang thuê cả dãy trọ hoặc kiếm cái nhà cho thuê nguyên căn, có ít nhất năm phòng ngủ. Sau đó, tôi rủ người khác về ở chung. Phận xa quê nên tôi cứ kiếm người cùng hoàn cảnh như mình, hoặc đồng nghiệp, đồng hương... và chia tiền nhà với họ. Vậy nên, gần 10 năm sống kiếp ở trọ, tôi gần như chẳng tốn đồng nào cho việc thuê nhà. Thậm chí có tháng còn lời là khác.
Đến khi lấy vợ, chúng tôi vẫn giữ nguyên quan điểm thuê nhà như vậy. Có điều, chúng tôi kiếm nhà nhiều phòng, riêng biệt, sau đó rủ bạn bè, đồng hương có nhu cầu về ở cùng. Chúng tôi chia tiền phòng với nhau (việc này nên làm trước khi thuê nhà và đã có thoả thuận ngay từ đầu). Đến khi có con, tôi vẫn làm như vậy, chỉ khác là tôi lấy hai phòng thay vì một phòng như hồi mới cưới, chưa sinh con.
Thế rồi, đến khi con được hai tuổi, vợ tôi suốt ngày than thở về việc: chiều chiều phải chở con đi bơi, chở con đi tập thể dục... Thấy đi lại tìm dịch vụ khá bất tiện nên tôi quyết định mua một căn chung cư có đẩy đủ tiện ích: hồ bơi, phòng gym, công viên tập thể dục... để đỡ mất công chở vợ con đi lại.
>> Ở thuê sống hưởng thụ hơn còng lưng mua nhà
Ấy thế nhưng, thật kỳ lạ, từ lúc về đó ở, không bao giờ thấy vợ tôi dẫn con đi bơi, hay tập gym, mặc dù những dịch vụ đó ở ngay dưới chân nhà và hoàn toàn miễn phí. Không những vậy, vì chung cư của tôi ở bên dưới là trung tâm thương mại, nên các thương hiệu cà phê, thời trang đều là nhãn hàng lớn và giá cả đắt đỏ, khiến vợ tôi chi rất nhiều tiền cho việc mua sắm.
Tất cả nhưng điều đó làm cho tôi nhớ lại cái thời ở nhà thuê nhưng vui vẻ, thảnh thơi đầu óc, vợ chồng chan hòa. Mua nhà với tôi quả thực là một sai lầm lớn. Tôi cho rằng, hãy cứ hưởng thụ sự thoải mái về thời gian, đầu óc khi đi thuê nhà. Đời người chỉ sống có một lần, nếu chỉ để cảm giác được tự do "nuôi con chim, trồng cái cây" mà phải lao tâm khổ tứ, cày ngày cày đêm cố để mua được cái nhà thì thật không đáng.
Thay vào đó, cứ làm việc vừa phải, đầu óc thoải mái, không phải lo lắng, bận tâm về cái nhà riêng. Cũng không phải nhịn ăn, nhịn mặc, nhịn hưởng thụ những chuyến du lịch... để dành tiền mua nhà. Đời người lúc chết đi có ai mang theo được gì đâu. Lúc chết, người ta chỉ nhớ những nụ cười của gia đình, những nơi họ từng đi qua, chứ có ai nhớ đến mình có bao nhiêu tiền, bao nhiêu căn nhà đâu.
>> Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net. Gửi bài tại đây.