Tôi suy nghĩ nhiều cho bản thân và cho cả những bạn bè, mọi người xung quanh. Một người bạn của tôi làm trong ngành hàng ăn uống - du lịch than vãn kể từ khi Covid-19 xuất hiện, tiền trong tài khoản cứ giảm xuống chứ không tăng lên đồng nào.
Dù cả hai vợ chồng cố gắng tính toán lại chi tiêu, giản lược đi những chi phí không cần thiết nhưng chỉ làm chậm đi tốc độ hụt tiền, bởi ngồi không ăn thì núi cũng lở, huống gì tiền trong tài khoản có là bao. Tôi cố gắng an ủi bằng việc chỉ ra gia đình bạn còn may mắn hơn rất nhiều người khác, ngay lúc này.
Có nhà, không phải sợ chủ trọ cho ra đường. Còn tiền, tức là chủ động được gia đình ăn món gì. Nỗi lo lắng mất thu nhập, dùng hết tiền trong tài khoản không thể hơn nỗi sợ đối mặt với chủ nhà trọ vào ngày đóng tiền hay sợ gia đình mình đói.
Trên facebook của tôi, một số bà nội trợ lại than vãn kiểu kén cá chọn canh về thức ăn, về sữa sùng cho con cái rồi chuyện không mua được tả bỉm. Đành rằng họ còn tiền, họ có quyền lựa chọn. Nhưng trong lúc mẫu số chung đang khó khăn và việc mua, ship hàng khá khó vì giãn cách chống dịch, thì cũng nên bớt cái tôi lại để thích nghi với tình hình.
Ngày xưa, lúc khó khăn lấy đâu ra tả bỉm dùng một lần rồi vứt, nhưng các bà, các chị vẫn dùng tả vải dùng xong rồi giặt, vẫn nuôi được nhiều người con khôn lớn đấy thôi.
>> Bất lực trước những cú điện thoại mượn tiền mùa dịch
Trong khi những người làm công nhân, buôn gánh bán bưng quanh năm ở chỗ tôi nói rằng bây giờ chỉ mong đủ thực phẩm và chủ nhà trọ cho nợ tiền thuê. Bởi bây giờ họ "trở về với số không" rồi. "Trở về với số không"- tức là không còn tiền.
Trở về với số không, tức là quay lại điểm xuất phát. Trở về với số không, tức là khi dịch qua đi, họ sẽ bắt đầu dãi nắng dầm mưa, buôn bán từng gói xôi, mua từng cân phế liệu và chắt bóp để tích luỹ lại từ đầu.
Ngay lúc này đây, còn khoẻ mạnh và vẫn còn thức ăn, dù là cơm trắng với xì dầu, với trứng hay mì gói đã là may mắn. Cuộc sống sẽ có nhiều việc để lo. Và quan trọng nhất theo tôi ngay lúc này là nên lo sau dịch sẽ bắt tay làm lại từ đầu như thế nào. Còn bây giờ, chuyện ăn uống, chuyện tả sữa... nếu đủ duy trì cuộc sống gia đình một cách cơ bản, thì nên cảm thấy hài lòng. Xem như đây là một giai đoạn để học lối sống tối giản. Qua dịch, khi cuộc sống trở lại bình thường, ta sẽ có nhiều lựa chọn hơn và sẽ bắt đầu lại từ số không.
Lê Bảo
>>Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net. Gửi bài tại đây.