Tôi "đi bụi" ở New Zealand theo dạng Working Holiday Visa và đây là những chiêm nghiệm của tôi, hy vọng có ích cho mọi người.
Được và mất. Đó là vấn đề ai cũng phải cân nhắc trước khi làm bất cứ điều gì. Tôi cũng không ngoại lệ. Nhất là khi quyết định bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, không biết trước bất cứ điều gì như Working holidays.
Trước khi đi vào được mất thì tôi cũng thẳng thắn nhìn nhận mình có gì trong tay trước chuyến hành trình. Ở tuổi 27, trong khi mọi người đồng trang lứa đã bắt đầu có cuộc sống ổn định và thành tựu nhất định thì tôi nhận ra mình bình thường và cũng không bình thường.
Bình thường ở chỗ: Tôi có việc làm tạm gọi là ổn định, mức lương đủ sống, lâu lâu đi tụ tập bạn bè, lâu thật lâu sẽ đi du lịch, thời gian rảnh thì nghe nhạc đọc sách coi phim. Tôi đã nghĩ mình cứ sống như vậy thôi, có cuộc sống ổn định, trở thành "con nhà người ta" trong truyền thuyết cho người thân vui lòng.
Nhưng tôi thấy mình không ổn một cách không bình thường: Tôi thấy thiếu. Thiếu nhiệt tình sống, thiếu một cái gì đó để mình chạm đến hạnh phúc, lại còn nghèo và ế. Mơ mộng một cuộc sống tiêu dao như phim kiếm hiệp Trung Quốc và giàu có như phim tình cảm Hàn Quốc, tôi đổ lỗi cuộc sống xô bồ ở Việt Nam và muốn đi nước ngoài.
Chắc cuộc sống sẽ khác, cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn. Và bất ngờ tôi có cơ hội đó. Đất nước New Zealand dang tay chào đón tôi. Khi có trong tay tấm visa, trong tôi dâng lên niềm phấn khích cùng nỗi sợ hãi.
Một năm, mọi người sẽ đi xa như thế nào, đạt được bao nhiêu thành tựu trong khi mình vô định và hoàn toàn không chắc chắn về bất cứ điều gì. Sẽ ra sao nếu chuyến đi thất bại, mình hết tiền, quay trở về mà không xin được việc hoặc không thể hoà nhập cuộc sống? Chẳng may cái này, ngộ nhỡ cái nọ...
Rồi tôi tự dặn lòng một câu thần chú: Không thành công thì cũng thành nhân, thế nào mình cũng khác, không bổ dọc sẽ bổ ngang. Với cả tôi cũng đâu có gì để mất. Rồi tôi lại sợ bị đánh giá. Chắc sẽ có người bảo: ù uôi, đi nước ngoài cơ đấy, giàu phải biết, sướng thế còn gì. Xong chắc có người lại bảo: xì, nó đi xuất khẩu lao động, hái trái cây bưng bê này nọ có gì mà hay. Chính vì thế tôi lên đường trong im lặng.
Cũng đã hơn một năm trôi qua, nhìn lại đúng là tôi phải từ bỏ nhiều thứ để nhận lại được nhiều thứ. Đầu tiên là từ bỏ công việc có triển vọng để đổi lấy những công việc chân tay nặng nhọc, thứ mà tôi dành nhiều năm tháng học hành để tránh khỏi nó.
Đã có lần tôi trốn vào nhà kho của quầy cà phê để khóc, tự hỏi bản thân mình đang làm cái quái gì ở đây, đang làm gì với cuộc đời mình thế này, sao tự mình chuốc khổ, sao đời mình thê thảm thế...
Không dưới một lần tôi dò danh sách việc làm mới đăng tuyển trên trang web tìm việc bằng tiếng Anh với những yêu cầu cao vời vợi mà lòng nổi lên sợ hãi làm sao mà tìm được việc đây.
Bao nhiêu tự tin của một đứa ăn rồi học, đi làm văn phòng đã bị đập vỡ. Tôi giờ chỉ là một đứa nói tiếng Anh lõm bõm với bao nhiêu năm kinh nghiệm đi làm giờ chỉ là đồ bỏ ở đất nước xa lạ này.
Tất cả tôi tha thiết giờ chỉ là một công việc mà thôi. Cũng từ đó tôi học cách yêu lao động và công việc mình có. Không có ai phán xét hay coi thường việc tôi đang hái trái cây hay bưng bê, làm công nhân.
Họ chỉ nhìn thấy tôi, Tessa đến từ Việt Nam. Họ nhìn sự chăm chỉ cố gắng trong công việc, sự thân thiện vui vẻ tôi mang lại và họ đánh giá cao điều đó. Tôi biết rằng bản thân có thể làm được nhiều việc, công việc nào cũng đáng quý, điều quan trọng là niềm tin vào bản thân và giá trị mình gán cho công việc.
Tôi cũng học về sự bình đẳng. Rằng tất cả mọi người đều khác biệt và đáng được tôn trọng. Từ Âu đến Á, ở đâu cũng có người tốt người xấu, ai cũng có ưu điểm và tật xấu. Khác biệt đáng kể có lẽ là về thể hình và tính linh hoạt. Nhưng chỉ cần quay lại bài học về niềm tin và giá trị bản thân thì mọi khác biệt đó không còn là vấn đề.
Thứ hai, tôi phải rời xa những người thân yêu, không chỉ về mặt địa lý. Không còn cơ hội gặp mặt chuyện trò tâm sự, không còn chung chủ đề và những quan tâm với mọi người, mình phải trở nên thực sự độc lập về mặt tinh thần.
Có những khi cô đơn và buồn nản nhưng trượt danh sách liên lạc lại chẳng biết phải nói cùng ai. Ai cũng bận rộn và có lo toan riêng của mình. Chênh lệch múi giờ cũng làm cho những tin nhắn gửi đi phải rất lâu mới được hồi đáp, khiến cho nỗi niềm cũng nguội lạnh chẳng còn muốn được tỏ bày.
Tôi biết rõ mọi người vẫn luôn yêu quý ủng hộ nhưng tôi phải học làm quen với những tồn tại đó. Lâu lâu mọi người thấy tôi đăng tải những chuyến đi hoặc hình ảnh đẹp, không hẳn do tôi vui sướng đâu. Phần nhiều trong số đó được đăng khi tâm trạng cực kỳ xuống cấp, cần phải có gì đó khiến tôi xao nhãng và cảm thấy tốt đẹp hơn. Rồi tôi dần học cách cởi mở và thả lỏng bản thân, trở nên tự tin hơn. Cởi mở để làm quen và tiếp nhận nhiều người đến với cuộc sống của mình.
Khi buồn sẽ nói buồn, vui thì sẽ thể hiện vui, khi có tâm trạng hay suy nghĩ sẽ bày tỏ và thảo luận với bạn bè một cách cởi mở không phán xét. Tôi thả lỏng để đón nhận niềm vui đến từ sự bình dị. Mình không còn thổi phồng vấn đề và tự kỷ một mình nữa.
Tôi đã biết trân trọng và yêu quý những người mình có duyên gặp gỡ và đồng hành, dù nhiều hay ít, thời gian ngắn hay dài. Tất cả đều cho tôi một bài học nào đó hay một cách nhìn nhận mới về bản thân. Và dù không còn gắn bó mật thiết thì sự kết nối và tình yêu thương sẽ không mất đi mà sẽ theo tôi, trở thành một phần con người mình.
Cuối cùng, tôi từ bỏ bản thân để tìm thấy chính mình. Thành thật mà nói, tôi đã luôn cảm thấy không hạnh phúc và không cảm thấy thực sự thuộc về nơi nào cả. Đó là một quãng đời đi tìm hạnh phúc từ sự công nhận từ người khác hoặc từ một tình yêu lý tưởng hoặc một nơi phồn hoa đầy mộng ảo.
Quyết định đi New Zealand chính là một con đường để tiếp tục tìm kiếm những điều đó mà thôi. Để rồi tôi nhận ra không có gì thay đổi. Tôi vẫn thấy mình vật lộn kiếm sống và không hạnh phúc. Có những ngày làm việc 15-16 tiếng, chạy từ chỗ làm này đến nơi làm khác. Lại có những chuỗi ngày thất nghiệp nằm nhà, xót xa khi thấy tiền vẫn chi ra đều. Niềm vui khi thấy tiền trong tài khoản nhiều dần lên từ lâu đã biến mất.
Những bài đăng trên Facebook không còn làm tôi cảm thấy khá hơn. Và thực sự cuộc sống ở đây cũng vậy mà thôi. Bầu trời vẫn là bầu trời, cây vẫn xanh nắng vẫn vàng. Người dân cũng đi làm để chi trả sinh hoạt phí. Họ cũng ăn rau thịt cá, đi dạo đọc sách khi có thời gian rảnh.
Cuộc sống không hề lung linh khác biệt như tôi tưởng tượng khi còn ở Việt Nam. Có chăng là sự tiện lợi và thoải mái khi không bị phán xét - đơn giản chỉ là họ không quan tâm.
Để rồi tôi nhận ra là ở đâu làm gì với ai không quan trọng. Quan trọng là bạn phải hạnh phúc từ chính bản thân mình. Hạnh phúc để thấy cuộc đời tràn đầy hạnh phúc. Hạnh phúc để mang đến hạnh phúc cho người xung quanh.
Vậy làm sao để hạnh phúc? Đơn giản là đừng đi tìm kiếm mỏi mệt, chỉ cần chấp nhận thôi. Chấp nhận mình chính là con người mình vốn là, với đầy khiếm khuyết và điểm yếu.
Chấp nhận cuộc sống này là bình thường, rằng hạnh phúc đến từ những điều bình thường. Chấp nhận người khác như họ vốn có, như chấp nhận chính mình, dù có thế nào, chỉ có cần họ ở bên đã là niềm hạnh phúc.
Một cách kỳ lạ, mục đích của chuyến đi đã đạt được, tôi đặt được một chân lên con đường hạnh phúc thực sự, mình tìm thấy chính mình.
Thực ra những kẻ đi hoài đi mãi là những kẻ luôn trống vắng, cần đi tìm những điều khoả lấp mình mà không biết rằng: Biết chấp nhận và tận hưởng những điều bình thường của cuộc sống là tất cả những gì một con người cần.
Câu chuyện ở New Zealand của tôi khép lại tại đây. Hành trình của tôi không kết thúc mà chỉ là bước sang trang mới, không còn gắn liền với bất kỳ nơi chốn nào. Đó chỉ đơn giản là cuộc sống của tôi, trên con đường trở thành phiên bản tốt nhất của bản thân.
Thao Pham
>> Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net. Gửi bài tại đây.