Tôi là dân tỉnh lẻ đến Cần Thơ học và lập nghiệp từ hai tay trắng. Sau 12 năm làm ngành nhà hàng khách sạn, tôi cũng đã mua được căn nhà vào tháng 12/2019, với gói vay 50% từ ngân hàng và sự giúp đỡ cơ quan, người thân.
Một niềm hạnh phúc dâng trào khi nghĩ tới việc cả nhà sẽ không còn ở phòng trọ ọp ẹp, nước ngập tới giường sau mỗi cơn mưa. Và quan trọng là con cái sẽ có nơi an cư đi học.
Với mức lương quản lý một khách sạn hạng sang, cộng thêm nghề tay trái là hướng dẫn viên du lịch tiếng Anh, tôi hoàn toàn dễ dàng đóng tiền ngân hàng và chi tiêu cuộc sống.
Đến tháng 3/2020, dịch bệnh bùng phát, ngành du lịch gần như đóng băng, tôi tiếc nuối căn nhà đầy tâm huyết, nên buộc vay mượn bạn bè, và vay thêm các công ty tài chính cầm cự để xoay xở với hy vọng dịch qua mau và tái hoạt động.
Nào ngờ đến lần bùng phát thứ tư này, tôi thật sự kiệt quệ. Tôi làm thêm đủ nghề, từ chạy bàn cà phê, phụ quán cơm đến đi phụ hồ... cố gắng tiết kiệm vẫn không đủ xoay, chỉ có nợ đẻ thêm nợ. Mỗi tháng thật sự là ác mộng và tủi nhục khi các công ty tài chính chửi bới, hăm dọa ngày đêm, khiến tôi gần như trầm cảm...
Tôi muốn sống đúng giá trị cuộc sống nên đã quyết định đăng bán nhà, hy vọng trả dứt toàn bộ số nợ là được, quyết tâm sẽ đổi nghề để gây dựng khởi nghiệp lại.
>>Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net. Gửi bài tại đây.