Bố mẹ có điều kiện thì đứa con, ngay từ lúc mới lọt lòng, đã được chăm sóc tốt hơn nhiều mặt so với những gia đình thiếu thốn. Khi đi nhà trẻ, mẫu giáo, chúng cũng được học trong môi trường tốt hơn. Con cái trong những gia đình khá giả sẽ được tiếp cận với môi trường sống hoàn toàn khác từ bạn bè cho đến nền giáo dục. Khi ra trường, những người này có thể chú tâm nâng cao năng lực làm việc để phát triển sự nghiệp, không phải lo cái ăn, chỗ ở, phương tiện đi lại vì đã có bố mẹ làm hậu phương vững chắc.
Ngược lại, với những gia đình không có điều kiện, cho dù con cái có lỗ lực vươn lên, làm việc cật lực ngay từ đầu, cũng phải mất 10-20 năm may ra mới đạt được những thứ cơ bản mà những đứa con sinh ra trong gia đình có điều kiện được chu cấp ngay từ khi mới ra trường.
Cách đây 30 năm, tôi lên thành phố học tiếp bậc Đại học. Tôi đi làm cho một công ty tư nhân, người quản lý còn ít tuổi hơn tôi nhưng được bố mẹ giao lại một phần mảng kinh doanh để quản lý. Khi họ lập gia đình, cũng được bố mẹ mua ngay cho một căn nhà riêng và giao luôn toàn bộ mảng kinh doanh của gia đình họ quản lý. Trong khi đó, tôi làm việc mệt mài suốt 10 năm mới xây dựng được cơ ngơi làm ăn riêng. Khi tôi mới bắt đầu khởi nghiệp cũng là lúc những người kia đã tiến xa rồi, còn lập hẳn công ty sản xuất lớn chứ không còn chỉ là cơ sở kinh doanh nhỏ như trước nữa.
Chứng kiến sự khác biệt đó, tôi tự nhủ, sau này, đến đời của con, tôi sẽ cố gắng để chúng có điều kiện tốt hơn mình trước đây ngay từ khi mới chào đời. Đến giờ, tôi đã có dư khả năng lo cho các con từ phương tiện đi lại, chỗ ăn ở và cả cơ sở làm ăn ở nếu các con cần đến. Nhờ đó, con tôi sẽ không phải mất hàng chục năm để lo những thứ ấy như cha mẹ chúng. Thay vào đó, con sẽ có thời gian để tập trung phát triển sự nghiệp của mình tốt hơn.
Con bước vào đời, nếu vừa có kiến thức, vừa có bọc tiền của cha mẹ để cho, chắc chắn sẽ hơn nhiều những người giỏi giang nhưng tay trắng. Để làm được điều này, theo tôi, chẳng cần phải đao to búa lớn gì. Bất cứ gia đình nào có bức tranh tài chính tương đối tốt đều có thể làm được, chứ chẳng cần phải là đại gia này nọ.
>> Sợ con thiếu tự lập vì có nhà thừa kế
Tôi có hai con trai, cháu lớn đang Đại học năm thứ ba ở môi trường quốc tế, còn cháu thứ hai năm nay chuẩn bị vào lớp 12 và thi Đại học. Từ lớp 1-12, con cũng chỉ học trường công lập một buổi mỗi ngày, buổi còn lại về với gia đình. Các con thích học thêm bên ngoài để bổ sung thêm kiến thức, tôi đều đáp ứng cả.
Tôi chọn đầu tư hạ tầng để có nguồn thu nhập thụ động, đảm bảo chi phí cho con cái học hành. Sau này, khi các con học xong, vào đời, các con có thể sử dụng luôn cơ sở hạ tầng đó nếu cần. Tôi không có khả năng đầu tư cả chục tỷ cho con từ phổ thông đến hết Đại ở môi trường cao cấp. Nhưng ngoài kiến thức, con tôi lại có được từ cha mẹ một khoản tài chính nhất định, và sơ sở hạ tầng ban đầu để có thể tận dụng được nhiều cơ hội hơn trong tương lai.
Chuyện làm ăn của bạn không phải lúc nào cũng màu hồng, nhưng chuyện học hành của con cái chắc chắn không thể bị gián đoạn khi bức tranh kinh tế gia đình gặp khó khăn. Do vậy, mỗi người phải có nguồn tài chính cố định để lo cho con cái ổn định trong suốt quá trình học tập.
Với cá nhân tôi, khi các con học xong chương trình phổ thông trong nước, tôi đã dư khả năng để con tiếp cận chương trình bậc Đại học ở môi trường quốc tế (với điều kiện các con được trang bị thêm ngoại ngữ). Việc học thêm ngoại ngữ bên ngoài để các con đạt được cấp độ đủ hòa nhập với môi trường quốc tế thực ra cũng không tốn quá nhiều chi phí với các gia đình có kinh tế ổn định. Vấn đề chính là làm sao bạn tạo được cho con có tính tự giác học tập ở bất cứ bậc học nào.
Tôi không biết định nghĩa thế nào là thành công? Chỉ biết rằng, hiện nay, cả nhà tôi ai cũng mạnh khỏe. Còn về tài chính, chúng tôi có nhà cửa, cơ sở kinh doanh đàng hoàng, đến thế hệ con cháu tôi chẳng còn phải lo nghĩ đến cái ăn, chỗ ở. Vậy là quá đủ rồi.
>> Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net. Gửi bài tại đây.