Độc giả chỉ ra sự yếu kém về nhiều mặt gồm: kịch bản, diễn viên, đạo diễn... khi nói về phim ảnh Việt, kể cả phim rạp và phim truyền hình:
Hình như đã hơn 20 năm rồi tôi không xem lại phim Việt nào. Có chăng là những lúc chuyển kênh TV vô tình lướt sang. Dù là kênh nào, phim nào thì cũng có cùng một cách thoại giật cục, từng 3-4 từ một.
Tất cả diễn viên nữ có giọng cười giống nhau, khóc như nhau kiểu như tua cùng một băng cassette cho hàng trăm phim. Mặt mũi thì diễn đơ như tượng, dù vai diễn nghèo hèn hay ăn xin thì vẫn son phấn kỹ vì sợ xấu. Kiểu như té nằm cả người xuống ao bùn mà chỉ bẩn vạt áo và vương tí bùn trên tóc.
Hy vọng 30 năm nữa có một phim Việt đáng để ngồi xem hết từ đầu đến cuối mà vẫn muốn xem lại.
"Kịch nói" quay ngoại cảnh" đều đúng khi nói về phim Việt. Diễn viên đọc lời, chứ không phải nói theo đúng tâm trạng. Lời thoại phim nghe rất giả tạo, buồn cười, ngô nghê. Không hiểu sao diễn thời nay sợ xấu đến nỗi gần như không lúc nào để mặt mộc để diễn cho thật. Dường như rời make-up là họ không còn là họ nữa.
Thật sự xem phim Việt ức chế vô cùng. Kịch bản viết cho có, không có gì gọi là kịch tính. Nội dung gượng ép, nhân vật chuyển biến tâm lý 180 độ thiếu logic. Diễn viên thì phim nào cũng diễn một màu, nói chuyện muốn ngắt câu lúc nào thì ngắt kiểu vừa nói vừa nhớ lời thoại, miệng nói một đường mà tiếng một nẻo.
Phim Việt yếu nhất là phần kịch bản. Những phim hay, kịch bản sẽ làm cho nhân vật thể hiện được tính cách bằng hoàn cảnh bằng hành động (chứ không cần nhân vật đó hay nhân vật khác nói ra).
Với tính cách như vậy, vào thời điểm đó, không gian đó, nhân vật tất nhiên sẽ có những hành động đó. Còn phim điện ảnh Việt phần lớn là ngược lại, vô cùng gượng ép. Đạo diễn thích như nào là như thế.
Một điều nữa là những phim có giải quốc tế thường bị ghẻ lạnh tại sân nhà. Trong khi những phim hài nhảm có doanh thu khủng. Thế nên yên tâm là có chục năm nữa điện ảnh Việt Nam chỗ nào vẫn ở chỗ nấy thôi chả khác được.
Tôi cũng ít khi xem phim Việt, đặc biệt là phim điện ảnh vì hiếm có bộ phim hay. Xem phim nhiều khi thật ức chế, con nhà nghèo mà trong hoạt động hàng ngày như nấu cơm, giặt đồ, đi ngủ... đều trang điểm dày, môi đỏ, mi cong... như lúc lên sân khấu.
Nhiều diễn viên tay ngang diễn thật ngượng nghịu. Thành ra nhiều cảnh lẽ ra phải làm tôi xúc động thì lại thấy gượng gạo quá. Nên tôi không muốn xem biểu cảm trên khuôn mặt của diễn viên... cứ như vậy lặp đi lặp lại làm tui ngại xem phim Việt.
Tôi chưa bao giờ xem một bộ phim Việt nào một cách thích thú cả. Xem mà bực tức vì không hiểu sao diễn tệ như thế mà cũng diễn. Tôi chẳng thể cảm nhận nổi bất cứ cảm xúc nào của nhân vật vì quá lố. Đồng ý là không thể cấp tiến nhưng không nên chấp nhận những phim kém chất lượng, làm phim cái kiểu theo đơn đặt hàng của một số đài truyền hình có tên có tuổi.
>> Chia sẻ bài viết của bạn cho trang Ý kiến tại đây.