Con người luôn có thân nhiệt ổn định (khoảng 36,5 độ C) mặc dù cơ thể luôn trao đổi nhiệt với môi trường (chủ yếu là tỏa nhiệt ra môi trường). Phần nhiệt năng bị mất luôn phải bổ sung liên tục hàng ngày thông qua các quá trình sinh hóa để biến thức ăn thành năng lượng. Thức ăn cung cấp năng lượng chủ yếu là tinh bột (Carbohydrate), có nguồn gốc từ các loại hạt, củ, quả như: gạo (~ 200 calo/bát cơm), ngô (~ 200 calo/bắp ngô), khoai lang (~130 calo/củ khoai)...
Thức ăn hàng ngày thường phải cung cấp đủ năng lượng cho các hoạt động của cơ thể như vận động, trao đổi chất, ổn định thân nhiệt... Nếu thừa năng lượng thì đường (glucose) chuyển hóa thành mỡ để dự trữ. Nếu thiếu năng lượng cơ thể sẽ có cảm giác đói và mệt đồng thời cơ thể đốt mỡ để bù phần thiếu hụt.
Vào mùa đông, chênh lệch giữa nhiệt độ cơ thể và môi trường lớn hơn mùa hè nên cơ thể mất nhiều năng lượng hơn để duy trì thân nhiệt. Do đó, mùa đông các quá trình sinh hóa để biến thức ăn thành năng lượng diễn ra nhanh hơn, chúng ta có cảm giác nhanh đói hơn.
Đối với người nghèo, người vô gia cư, đói và rét dẫn đến hạ thân nhiệt do thiếu năng lượng có thể đe dọa tới sức khỏe và tính mạng của họ. Một số loài động vật hằng nhiệt như gấu có khoảng thân nhiệt rộng (30 – 36 độ C). Trong quá trình ngủ đông, nhiều loài gấu giảm bớt các hoạt động trao đổi chất đến mức rất thấp, thân nhiệt và nhịp thở cũng giảm (thân nhiệt 30 độ C). Lúc này năng lượng cần để duy trì sự sống (giữ thân nhiệt, tim đập, phổ hô hấp...) được lấy nhờ đốt mỡ. Do đó, gấu ngủ đông có thể nhịn đói trong khoảng thời gian dài.
Câu 2: Để leo lên đỉnh của một toàn nhà cao tầng, trong hai cách: đi đều bằng cầu thang bộ và leo đều bằng thang thẳng đứng, cách nào tốn nhiều năng lượng? hơn