Thời gian gần đây, nhiều người tranh luận xung quanh câu chuyện "có nên bỏ phố về quê?", riêng tôi lại chỉ thích sống ở thành thị. Đơn giản vì cuộc sống ở đây tiện lợi, các nhu cầu thiết yếu như điện, nước cũng tốt hơn ở quê. Nhất là tuổi già ở quê rất bất tiện về mặt y tế, trong khi ở thành phố, bị bệnh gì đến bệnh viện khám chữa cũng nhanh hơn.
Thật ra, có lúc tôi cũng lóe lên ý định muốn về quê. Nhưng nghĩ lại, lỡ đêm hôm tôi bị gì, cần đến bệnh viên cấp cứu... Chưa tính đến chuyện có tới được bệnh viện, nhưng vì bệnh trở nặng lại phải chuyển viện tuyền trên, mất thêm thời gian nữa. Cuối cùng, tôi nghĩ rằng ở thành phố vẫn thích hợp hơn.
Tất nhiên, không khí ở quê trong lành hơn thành phố rất nhiều, nhưng tôi không muốn đánh đổi điều đó với những tiện ích mà tôi có được ở thành thị. Vậy nên, có già tôi cũng không muốn về quê sống. Theo quan điểm của tôi, tâm vui thì ở đâu cũng thấy vui.
Một điều nữa là tôi sẽ làm việc đến khi không còn sức để làm. Không phải vì tôi mê tiền mà vì tôi thấy khi không làm việc, mình trở nên thừa thãi trong xã hội này. Có cảm giác như tôi khi ấy chỉ đang "ăn bám" xã hội. Từ "ăn bám" ở đây không mang ý nghĩa vật chất, mà là sự cống hiến cho xã hội. Không làm việc, nghĩa là tôi không có đóng góp công sức của mình cho việc gì ngoài xã hội.
Tôi thấy những người già ở Nhật Bản thật tuyệt vời. Họ hơn 70 tuổi nhưng vẫn làm việc không ngừng nghỉ, có thể chỉ là những công việc nhẹ nhành như soát vé tàu, lái taxi... Không phải họ làm vì tiền mà là họ muốn góp sức cho xã hội khi còn có thể.
>> Tôi không bỏ phố dù có vài nghìn m2 đất ở quê
Trong khi đó, tôi cảm thấy nhiều người trẻ hiện nay lại thích hưởng thụ, sống nhàn nhã hơn là lao động, cống hiến. Vậy nên mới có nhiều người chạy theo trào lưu nghỉ hưu sớm từ tuổi 30-40, khi đang trong giai đoạn lao động sung sức nhất. Ở ta, liệu có ai hơn 70 tuổi những vẫn muốn đi làm như người Mỹ, người Nhật? Chính vì không lao động nên ở tuổi này, nhiều người già ở Việt Nam có khi còn bị lẫn. Nếu chúng ta luôn lao động trí não từ trẻ đến già, chuyện đó sẽ không thể xảy ra.
Mục đích sống của đời người không chỉ xoay quanh chuyện gia đình, con cái. Mà chúng ta còn sống để đóng góp cho xã hội. Tích cực đi làm là đóng góp cho xã hội, nuôi ba mẹ mình cũng là đóng góp cho xã hội vì không làm tăng thêm gánh nặng an sinh cho đất nước, nuôi con học để con sau này cũng lao động cống hiến cho xã hội...
Tôi có chồng nhưng chưa sinh con (đơn giản vì không thích) nhưng vẫn vô cùng tích cực kiếm tiền. Tôi kiếm nhiều tiền không chỉ để lo cho tuổi già của mình, mà còn là để giúp cho gia đình và cho xã hội. Không phải cứ có con thì chúng ta mới có ý chí phấn đấu kiếm tiền và tích cực lao động. Quan điểm của tôi là cứ kiếm tiền nhiều trước đã, nếu có chết đi cũng chẳng lo con không có ai chăm sóc. Tiêu chí của tôi là sống phải lao động.
Hy vọng chúng ta có thể thay đổi tư duy làm việc và cống hiến vì cộng đồng để đất nước ngày càng phát triển. Đừng nghĩ rằng đi làm chỉ để tích góp tiền bạc, tài sản cho riêng mình. Để rồi khi thấy đủ tiền bạc để sống khỏe lúc tuổi già, chúng ta lại chọn ngừng làm việc và hưởng thụ sự nhàn hạ từ quá sớm.
>> Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net. Gửi bài tại đây.