Từ khi Covid-19 xuất hiện, tôi nghĩ nhiều về sự sống và cái chết. Ở tuổi 48, tôi không sợ chết nhưng cảm thấy rất tiếc nếu cuộc sống của mình phải dừng lại lúc này, vì tôi còn nhiều mơ ước chưa thực hiện được.
Là giáo viên, tôi yêu nghề, yêu học sinh. Nhưng nhiều lúc tôi cảm thấy mệt mỏi vì áp lực công việc, vì những bất cập của ngành trái ngược với quan điểm của bản thân. Cách đây 5–6 năm, trong tôi bắt đầu nhen nhóm ý định nghỉ hưu sớm. Tôi đã tìm hiểu về chế độ bảo hiểm, chế độ nghỉ hưu sớm, xin thôi việc... Tôi đã vẽ ra viễn cảnh sau khi nghỉ hưu, mình sẽ ở đâu, làm gì, như thế nào?
Với tổng tài sản hiện tại khoảng 12 tỷ đồng, tôi có thể mua 1.000 mét vuông đất ở Lâm Đồng (gần nhà anh trai). Tôi dự định làm một căn nhà cấp bốn nhỏ đủ diện tích sử dụng. Hàng ngày tôi trồng rau, trồng hoa, nuôi gà, hái trái cây... sống ung dung tự tại. Số tiền còn dư tôi sẽ mua đất, bỏ vài tỷ trong ngân hàng lấy lãi, phòng khi ốm đau cần dùng đến. Có thời gian, tôi sẽ dạy chữ cho trẻ em nghèo, giáo dục kỹ năng tự vệ và phòng tránh xâm hại tình dục cho các bé gái ở vùng sâu, vùng xa. Tôi thích làm tư vấn giúp đỡ phụ nữ nghèo ở vùng khó khăn; tham gia các hoạt động thiện nguyện ở địa phương...
Ngoài ra, tôi muốn tự học ngoại ngữ để thỏa niềm yêu thích và phòng bệnh suy giảm trí nhớ. Muốn học cách sử dụng nhiều hơn một loại nhạc cụ như ghi-ta, piano hay violin. Mỗi năm, tôi sẽ đi du lịch trong nước và nước ngoài khoảng vài tháng... Mong muốn như vậy nhưng tôi hiểu những ước mơ đó không bao giờ có thể trở thành hiện thực. Vì trách nhiệm với cha mẹ hai bên còn đó, dù các cụ có lương hưu nhưng đều đang ở tuổi "thất thập cổ lai hy" rồi.
Tôi có một hướng khác, nên bàn với chồng về việc mình muốn xây một cái nhà cấp bốn mái thái (dưới 1,2 tỷ đồng) trên mảnh đất 400 mét vuông đã có từ lâu (gần cơ quan hơn nhà ở hiện tại). Thế nhưng, tôi không được chồng ủng hộ. Thậm chí, chồng còn bảo tôi "thiếu suy nghĩ", "mơ mộng hão huyền", "làm nhà mới thì nhà này để làm gì?", "toàn có những sở thích rất nhạt"... Tôi không nói gì thêm, cứ đuổi theo suy tưởng về ngôi nhà nhỏ xinh, có vườn rau sau nhà, vườn hoa trước cửa, buổi sáng đi dạy, chiều về làm vườn (vì môn của tôi không dạy thêm), rảnh lại tập đàn, học tiếng Anh...
>> Vợ chồng 40 tuổi nghỉ hưu với tài sản một triệu đôla
Tôi nghĩ cuộc đời này rất ngắn. Phút trước còn vui cười, phút sau đã khóc. Được sống như mình muốn mới là hạnh phúc. Tiền kiếm được chỉ cần đủ, có dư chút phòng thân lúc khó khăn, khi già yếu và giúp đỡ con phần nào. Thế là ổn.
Tôi còn con cái, rời nhà đi học xa rồi đi làm. Tôi muốn để cho chúng sống cuộc đời của mình, với ước mơ của chúng. Khi con trưởng thành thì cha mẹ chỉ đứng từ xa mà dõi theo. Con vấp ngã thì mình nâng đỡ chứ không bao bọc, lo lắng, bất an từ bữa ăn, giấc ngủ, đi lại... của chúng. Đôi khi, vấp ngã, thất bại cũng là một bài học quan trọng trong đời của con. Còn cha mẹ, khi lo cho con có nghề nghiệp rồi thì có thể sống cho mình. Chồng tôi không đồng quan điểm, cho rằng tôi có quan niệm sống ích kỷ, khác người. Chính vì thế, ước muốn nghỉ hưu sớm của tôi đi vào ngõ cụt.
Không thể nghỉ hưu sớm, không thể có cuộc sống như mình muốn, tôi học cách hài lòng với những gì mình đang có. Trân trọng từng ngày, không để thời gian trôi qua vô nghĩa. Không để nỗi buồn trú ngụ trong tâm vì những ước mơ không tới được bao giờ. Chúc các bạn được sống như mong ước của mình.
>> Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net. Gửi bài tại đây.