Trả lời:
Từ năm 1969, ở Bắc Thái và Hà Nội, người ta đã phổ biến cho nhau dùng nước thủy hoài sâm để bồi dưỡng và phục hồi sức khỏe, chống mọi bệnh tật. Từ năm 1994, ở tỉnh Bình Định và một số nơi khác ở miền Nam cũng lưu hành một loại nước uống mang tính giải khát với tên là trà giấm. Nhiều người cho rằng nước này có tác dụng bồi bổ, tăng cường sức khỏe, giúp ăn ngon ngủ tốt, chữa được nhiều bệnh (nhất là cao huyết áp, chứng mất ngủ, đau nhức xương, ung nhọt). Họ tin rằng trà giấm là một loại nước uống theo kinh nghiệm cổ truyền của Ấn Độ và Nhật Bản, được du nhập vào nhiều nước châu Á và phương Tây.
Thực ra, thủy hoài sâm và trà giấm chỉ là một, được pha chế từ một loại váng nhầy. Váng này dày và dai, có màu trắng đục giống con sứa, sinh sôi và phát triển trong dụng dịch nước chè có pha đường. Thành phần của trà giấm gồm:
- Cafein và tanin của chè.
- Các axit hữu cơ như: axit lactic, axit acetic, axit oxalic, axit citric...
- Một số vitamin như: vitamin C, B2, B5, PP.
- Ít rượu và khí cacbonic (sinh ra trong quá trình phản ứng).
Nguyên liệu chính là lớp váng nhầy đang còn gây nhiều bàn cãi. Dựa vào mùi vị và cách sinh sống của váng nhầy, có người cho rằng đó là một loại cái giấm đặc biệt, trong đó có một nấm men làm phần lớn đường biến đổi thành rượu, rồi rượu chuyển thành axit acetic. Lại có người coi váng đó thuộc loại nấm chè có tên khoa học là Medusomyces gisevi, thuộc họ Nấm nhầy (Myzomycetes) vì nấm này chuyên sống trong môi trường nước chè.
Tác dụng chữa bệnh và độ độc hại của loại trà này cần phải được nghiên cứu, kiểm tra và giám định chắc chắn. Chỉ khi đó mới có thể có giải pháp đúng đắn cho việc sử dụng trước mắt và lâu dài.
DS Đỗ Huy Bích, Khoa Học & Đời Sống