Đồng cảm với tác giả câu chuyện "Vợ không coi tôi ra gì", độc giả Sương Lê Thị Hồng chia sẻ về gia đình hạnh phúc của bản thân khi được chồng chiều chuộng:
"Thứ nhất, tôi cũng ít khi làm việc nhà. Hai vợ chồng ngủ đến 8h sáng mới dậy. Chồng đi làm tự ăn sáng ở ngoài, tôi cũng không phải dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho chồng. Cứ thoải mái mà sống, gò ép nhau làm chi cho mệt. Quần áo của chồng, tôi cũng không ủi vì đa số anh mặc áo thun. Khi nào cần mặc sơ mi thì anh tự lấy ủi hoặc mới nhờ tôi làm giúp vì quần áo tôi cũng mặc đơn giản, không mấy khi nhăn. Cái nào cần ủi tôi vẫn ủi vì tôi ra đường cũng chú trọng bề ngoài cho vợ chồng.
Thứ hai, hàng tháng, tôi quy định chồng chi tiền biếu nội ngoại, tiền siêu thị, góp thêm 5 triệu đồng để dành. Chồng tôi không bao giờ đòi hỏi tôi phải góp bao nhiêu hay có bao nhiêu tiền, cũng không bao giờ đòi hỏi tôi phải ghi rõ thu - chi. Tôi mua gì là tôi tự quyết định vì chồng tin tưởng tôi đủ khả năng tài chính cũng như quản lý tiết kiệm. Vợ chồng tôi thu nhập cũng trung bình, mỗi tháng dư được 10 triệu đồng.
Thứ ba, quan hệ nội, ngoại của tôi và chồng tương đối tốt. Mẹ ruột tôi cũng hay phàn nàn chồng tôi này nọ, nhưng tôi luôn nói đỡ cho anh và không bao giờ kể lại cho anh nghe. Còn bên nội cũng vậy, tôi cũng không phải nghe mẹ chồng phàn nàn việc gì vì tôi biết có chồng bảo vệ.
Chúng tôi là sự kết hợp của hai con người không hoàn hảo, nhưng vẫn đủ yêu thương chăm sóc cho nhau và hạnh phúc với một cô con gái ba tuổi. Hãy sống nhẹ nhàng cho đời thanh thản, đừng chấp vặt những chuyện nhỏ nhặt".
Cũng nhận được sự quan tâm, chăm sóc của chồng, bạn đọc Mai Hong Nhung hạnh phúc khi được "chồng giành làm mọi việc để vợ được nhàn hạ, sung sướng":
"Từ khi tôi và chồng sống chung, tới nay cũng đã 12 năm. Tôi hầu như không phải giặt, phơi, ủi đồ, ngay cả việc cọ nhà vệ sinh cũng đều do chồng làm, 10 bữa ăn thì thôi nấu được hai bữa. Từ khi nghèo khó không đủ ăn cho tới giờ có chút của dư dả, tiền đều do tôi giữ, chồng không bao giờ biết có bao nhiêu. Chồng cũng không phàn nàn mà luôn tin tưởng vào quyết định của tôi.
Lúc mới cưới, bố mẹ chồng ở quê muốn tôi phải thường xuyên hỏi han, được vài lần thì thấy không có chuyện gì để nói nên tôi không hay gọi nữa, có việc mới gọi về. Không có gì nói mà cứ ép nhau phải nói thì mãi chỉ chủ đề: khỏe không, ăn cơm chưa? Bố mẹ chồng giờ cũng không yêu cầu gọi điện nói chuyện nữa. Mọi người nghe tôi kể chắc nghĩ vợ chồng tôi cũng giống tác giả. Nhưng không, chúng tôi sống rất hạnh phúc, vui vẻ. Chồng tôi vẫn giành làm mọi việc để vợ được nhàn hạ, sung sướng, tiền bạc không bao giờ quản vợ làm gì, tiêu gì, cho ai? Chúng tôi hạnh phúc vì chồng không bao giờ tính toán so đo với vợ".
Thậm chí, độc giả Thanh Phương còn thừa nhận được chồng "chiều đến muốn sinh hư" sau nhiều năm chung sống:
"Chồng tôi từ khi mới quen đã dâng hết tài sản cho tôi, trong khi anh ấy còn đang nợ bố mẹ. Đến lúc cưới, mặc dù cả họ không thích, nhưng anh vẫn nhất nhất nghe lời tôi. Tôi chưa có bầu thì anh đã chủ động là người dọn dẹp, giặt giũ, cơm nước rồi. Sau đó, anh có bàn tôi, muốn chuyển hết lương vào tài khoản của tôi, chỉ giữ lại 5 triệu để lo tiền nhà và đi chợ nhưng tôi từ chối. Chồng trong mắt tôi thực sự rất quyến rũ, nên dù anh tỏ ra cả nể, tôi vẫn tìm cách lấy lòng chồng vì sợ mất. Chuyện cơm nước chỉ khi mệt lắm tôi mới nhờ anh. Tiền chủ yếu chồng chi, còn lương của tôi để tiết kiệm.
Công ty anh ai cũng nói anh sợ vợ, rồi cười mỉa mai. Nhưng sự thật tôi chưa bao giờ ý kiến anh cái gì. Vì muốn có cảm giác được che chở, tôi luôn hỏi ý kiến anh, chuyện tiền bạc, nhà đất, quà cáp hai nhà, tôi chỉ cần biết thông tin ra sao thôi. Trong mắt tôi, chồng là cả thế giới. Trong khi đó, chồng rất cả nể tôi, chiều tôi muốn sinh hư. Trước đây, tôi không thích gặp họ hàng nhà chồng, anh từng bảo có thể hạn chế để tôi thấy dễ chịu. Nhưng giờ tôi thân với bố mẹ chồng còn hơn cả anh. Vì tôi sợ mất người chồng như vậy".
>> Chia sẻ bài viết của bạn cho trang Ý kiến tại đây.