Trả lời:
Về mặt lý thuyết, có thể phân biệt sừng tê giác với sừng một số loài thú lớn (trong đó có sừng trâu) như sau: sừng tê giác không gắn vào xương sọ mà nằm hoàn toàn ngoài da; còn sừng của các loài thú khác thì xuất phát từ hộp sọ, gắn liền với một mảnh xương sọ. Nếu sừng đã được cưa nhỏ ra thì rất khó phân biệt, cần phải phân chất ở phòng thí nghiệm.
Tuy nhiên, trên thực tế, sự phân biệt này là không cần thiết vì hoàn toàn không còn sừng tê giác thật lưu hành trên thị trường. Theo nhiều lương y lão thành, trước năm 1945, sừng tê giác đã vô cùng hiếm. Ngày nay, cả Việt Nam chỉ còn một vài con tê giác được bảo vệ nghiêm ngặt. Vì vậy, nếu có một "người dân tộc" nào đó gạ bán sừng tê giác thứ thiệt thì tốt nhất là không nên mua.
Theo Đông y, sừng tê giác vị đắng, chua, mặn, tính hàn, có tác dụng thanh nhiệt, lương huyết, giải độc, an thần; dùng để chữa các chứng sốt cao mê man, xuất huyết, phát ban.
Sừng trâu vị đắng mặn, tính hàn, có tác dụng tương tự như sừng tê giác. Ngày nay các sách thuốc đều thống nhất dùng sừng trâu thay cho sừng tê giác, với liều dùng từ 8-80 g, tán thành bột mịn rồi sắc uống.
BS Quan Thế Dân, Sức Khỏe & Đời Sống