Dạo gần đây nhiều bạn lên tiếng, tuyên bố khước từ hôn nhân, gắn bó cả đời với chủ nghĩa độc thân. Và tôi thấy đa số người ở thành thị có xu hướng chọn cuộc sống độc thân hơn ở thôn quê.
Bạn bè tôi ở thôn quê đã có con, có cháu. Trong khi tôi và một số thoát ly lên thành phố sinh sống thì vẫn chịu phận lẻ loi chiếc bóng. Do guồng quay của cuộc sống đô thị đè nặng nên nhiều người chọn đời sống độc thân chăng?
Và tôi thấy rằng nguyên nhân chính khiến nhiều người độc thân là trong suốt thời gian đi học, họ không tìm được cho mình một mối tình nào cả. Nếu trong bốn năm đại học mà chưa tìm được ý trung nhân thì giai đoạn sau tốt nghiệp đến trước 30 tuổi phải tăng tốc tìm cho mình một mối nhân duyên.
Quá lứa lỡ thì, dù cho là trai hay gái thì cũng rất khó rung động và yêu đương chứ nói gì đến cưới hỏi. Mà các bạn nữ nếu tuổi bước qua hàng ba thì bất lợi trăm bề. Suy nghĩ lúc đó cũng đã không còn hồn nhiên, có thể chỉ còn là những toan tính khi bắt đầu một mối quan hệ với ai đó. Ở độ tuổi đó, bạn nam cùng tuổi cũng đã có vợ, có con hết rồi- các bạn nam nhỏ tuổi hơn thì cũng chọn người cùng lứa. Nói thật khó nghe chứ phụ nữ một khi bước ra ngoài 30 tuổi thì có rất ít sự lựa chọn bạn đời.
Với câu hỏi phụ nữ độc thân nên tiêu tiền hay tích lũy, tôi nghĩ thật khó có câu trả lời chính xác. Tùy theo hoàn cảnh, tùy theo khả năng kiếm tiền cũng như tài sản cha mẹ để lại mà mỗi người có quyết định hưởng thụ hay tích góp.
Nhưng tôi thấy phụ nữ độc thân có một bi kịch chung đó là lúc trẻ, khỏe thì lo làm việc, tích góp để dưỡng già. Họ sợ về già không có tiền sẽ sống khổ sở. Nhưng lúc đã có chút tài sản tích lũy thì sức khỏe đã hao mòn sau ngần ấy năm làm việc. Khi bệnh tật đủ thứ kéo đến, chất lượng cuộc sống cũng giảm sút đi.
Lúc trẻ tôi rất thích đi du lịch, khám phá nhưng còn phải lo làm việc kiếm tiền tự nuôi bản thân và nuôi em út ăn học nên đành tạm gác lại đam mê của mình. Mỗi năm chỉ đi thăm thú một lần do cơ quan tổ chức. Tiền làm ra tôi chi tiêu dè sẻn, vừa chu cấp cho em, vừa để dành mua đất dưới quê.
Sau gần hai mươi mấy năm ngồi làm việc ở văn phòng, dù bây giờ đã lên quản lý, lương cũng không thấp, tài sản thì có chút của dư nhưng bệnh tật thì kéo tới và đeo bám đầy người: nào là thoái hoá cột sống, thị lực giảm, đau khớp... nên tôi hối tiếc tuổi xuân của mình vô cùng.
>>Chia sẻ bài viết của bạn cho trangÝ kiến tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net.
Hoa Biển