Một bác sĩ trực tiếp tham gia chống dịch Covid-19 trong thời gian Bệnh viện Đà Nẵng bị phong tỏa hồi cuối tháng 7/2020 chia sẻ với độc giả VnExpress bài viết nhật ký những ngày chống dịch:
Đêm 28/7/2020
Vậy là đêm thứ hai được hưởng kỳ nghỉ miễn phí bất đắc dĩ tại cơ quan.
Trải qua một ngày thật đầy đủ các cung bậc của cảm xúc.
Bây giờ đã quen dần cái cảm giác được cách ly ở bệnh viện như thế nào rồi. Công việc cũng thư thả nên ngồi viết vài dòng nhật ký để làm kỷ niệm mùa Covid năm nay.
Mọi việc bắt đầu vào chiều chủ nhật ngày 26/7/2020.
Từ hôm sáng thứ sáu (24/7/2020) đã bắt đầu nghe thông tin có bệnh dương tính ca 416 tại Khoa Hồi sức tích cực chống độc được chuyển từ bệnh viện C bên cạnh sang, nhưng tình hình vẫn không có gì biến động lớn, mọi thông tin chỉ nhỏ giọt trên báo chí và biết là bện viện C bị phong tỏa.
Sáng hôm đó lên hỗ trợ cho bệnh viện Ung bướu thay cho buổi chiều. Đang dự bữa trưa thì nhận được cuộc gọi của một em kỹ thuật viên trong khoa đang trực chống dịch thông báo "Phòng kế hoạch tổng hợp thông báo bác mở mail công vụ để nhận công điện khẩn".
14h chiều thứ 7
Ghé vô khoa mở mail công vụ, chuyển cho group giao ban của khoa để mọi người nắm tình hình. Nội dung thông báo cũng không có gì mới ngoài các nhắc nhở vệ sinh phòng dịch.
Tiếp đến nhận thông báo của giám đốc trên group lãnh đạo bệnh viện "Ngày mai tập hợp các thành viên của đội lấy mẫu để tập huấn lấy mẫu xét nghiệm toàn viện", và hàng loạt các thông tin mơ hồ chỉ đạo từ giám đốc liên tục đổ về điện thoại. Mỗi một tin nhắn yêu cầu xử lý nhanh nên đều phải xử lý gấp để thông tin lại cho các đồng nghiệp. Một không khí nóng hầm hập bắt đầu từ 20h ngày thứ 7 (25/7/2020).
Nhắn tin hỏi các đồng nghiệp khác chỉ biết là khoa Khoa Hồi sức tích cực chống độc đã bị phong tỏa, và được phó giám đốc phụ trách chống dịch thông báo ngày thứ Hai sẽ phong tỏa bệnh viện. Nhắn tin cho các đồng nghiệp trong khoa chuẩn bị tinh thần tham gia.
Đêm đó cảm nhận được sức nóng dữ dội của Covid ở thành phố này rồi, cũng có tin mang máng là có ca dương tính với Covid nên lặng lẽ chuẩn bị ngủ riêng để tự cách ly với gia đình.
Sáng chủ nhật 26/7/2020
Qua bệnh viện để đôn đúc tinh thần cho các em nhưng chỉ có hai người trong đoàn chống dịch có mặt. Gặp mặt các chị em hỏi han qua vài vấn đề, tất cả đều mơ hồ nhưng vẫn đọng lại đâu đó trên khuôn mặt mọi người một nổi lo phảng phất.
Nhóm chat giao ban trực tuyến của bệnh viện liên tục nháy báo có tin mới. Hàng loạt các thông tin liên tục mơ hồ gởi gấp gáp. Đáp ứng tất cả các thông tin chỉ đạo từ giám đốc, trả lời một số thông tin từ các đồng nghiệp trong khoa.
Lúc đó cảm nhận Covid hình như đang ở quanh mình, trao đổi với em kỹ thuật viên trong khoa tham gia đội chống dịch của bệnh viện về tình hình dịch, bạn này đã nắm mọi việc về việc phong tỏa bệnh viện nên trao đổi vài nét về tính hình chính, định cách ly luôn cho đến chủ nhật nhưng lại thôi.
Lúc đó các cổng của bệnh viện đã được đóng và hạn chế người ngoài vào, và cả người ở trong ra. Cảm nhận như một cơn lốc đang từ từ ập đến. Tranh thủ về nhà để chuẩn bị mọi việc. Về đến nhà lúc 11h trưa, vợ dọn cơm chuẩn bị ăn. Chỉ gắp được vài miếng thì điện thoại lại báo có tin nhắn, nội dung chỉ vài dòng ngắn gọn của giám đốc "13h30 toàn thể nhân viên bệnh viện tập trung đông đủ để cách ly, tiến hành phong tỏa bệnh viện".
Buông vội đôi đũa, chén cơm, chuyển gấp tin nhắn đến cho các đồng nghiệp trong khoa để họ kịp chuẩn bị. Quay lại ăn vội chén cơm dang dở rồi lo đi thu xếp hành trang trước sự lo lắng và tâm trạng khẩn trương của vợ. Báo cho vợ con biết chiều nay đến bệnh viện cách ly.
13h ngày 27/7/2020
Ôm hành lý đến khoa sớm để chuẩn bị, báo tin lại cho các đồng nghiệp trong khoa, lập danh sách người có mặt, báo cáo lại cho phòng Tổ chức cán bộ có một em vắng do nghỉ sinh, một em chưa có mặt kịp thời. Trên group lãnh đạo của bệnh viện một loạt thông báo vắng do bất ngờ của rất nhiều khoa xin phép cho nhân viên đến trễ nối đuôi nhau nhấp nháy.
Từ bây giờ cả bệnh viện bước vào cuộc trực chiến thật sự, mới hôm nào nghe từ cách ly như xa xôi lắm, còn bây giờ ta đang đứng trong cuộc cách ly, nhìn những ánh mắt lo âu của nhân viên, những nụ cười gượng gạo, tiếng nói cười không còn vô tư như những ngày trước, ai cũng mang canh cánh trong lòng một nỗi niềm không biết nói làm sao.
Sáng 28/7/2020
Nhận rất nhiều hàng cứu trợ của những tấm lòng bạn bè và người dân thành phố. Khi có những biến cố ngoặc nghèo mới thấy người dân mình tốt quá, những vật dụng đơn giản như bốt đánh răng, kem đánh răng, nước súc miệng, khăn lau, dầu gội đầu... đồ ăn, thức uống... chuyển đến từng khoa làm mình bỗng thấy không cô đơn trước đại dịch này. Sự động viên rất giản dị nhưng lại là điểm tựa rất lớn cho những người đang ở tuyến đầu Covid. Thấy yêu làm sao người dân thành phố mến thương.
01/8/2020. Ngày cách ly thứ 7
Mấy ngày qua tình hình quá căng thẳng, mọi việc đổ dồn liên tục, mệt mỏi quá, sáng nay thứ 7 ngủ luôn một giấc từ sáng đến 13h30, ly café sáng chưa uống đã nguội lạnh còn để yên trên bàn.
Mấy ngày qua, điều động các em trẻ tham gia đi lấy mẫu xét nghiệm cho mọi người, cả bệnh nhân, người nhà và nhân viên ở các khoa có điểm nóng. Trong khi sự cách ly chưa ổn định, các em với đồ bảo hộ kín mít tham gia lấy mẫu trong tình trạng nguy cơ lây chéo nhiều, đôi khi thấy các em như mất hết sức sống.
Có lúc phải chạy như chạy show, có lúc mới vừa hửng sáng điện thoại réo tập trung lấy mẫu, nhiều khi các em chưa kịp ăn uống gì phải ẩn trong bộ đồ bảo hộ mà làm việc cho đến tận trưa. Thấy tội nghiệp các em quá nên can thiệp với lãnh đạo ban chống dịch yêu cầu ưu tiên lo cho các em việc ăn uống, cho các em nghỉ ngơi một thời gian để phục hồi sức chiến đấu, nhìn các em tham gia với tất cả sức lực cạn kiệt mà thấy thương làm sao.
Tin nhắn trong nhóm lãnh đạo bệnh viện báo cáo tới tấp, rất nhiều bệnh nhân nặng không thể chuyển đến khoa Hồi sức tích cực được nên không cứu khỏi, thông tin liên tục từ các khoa lâm sàng báo về nhóm, đọc tin nhắn thấy xót xa làm sao. Chưa bao giờ mà mỗi ngày nhận tin bệnh nhân nặng không cứu được nhiều như thời Covid. Họ không chết vì nhiễm Covid, nhưng Covid đã ngăn cản các bác sĩ làm việc và ngăn cản các kỹ thuật hồi sức cấp bách để cứu họ, cầu mong cho họ được sự thanh thoát trong thế giới khác mà không còn những nổi lo và những đau thương vì dịch bệnh.
Sau khi những người nhà, những bệnh nhân nhẹ và nhân viên có xét nghiệm âm tính được điều đi cách ly tập trung ngoài bệnh viện để đảm bảo giãn cách trong bệnh viện bảo đảm điều kiện chống dịch. Các khoa lâm sàng lại thiếu người chăm sóc bệnh nhân nặng. Phòng Tổ chức cán bộ lại gọi điện điều người, khoa chỉ còn lại 2 em trẻ có con nhỏ định không điều động nữa nhưng cũng đành vậy, điều động nốt 2 nhân lực trẻ cuối cùng của khoa tham gia chăm sóc bệnh nhân.
Những người lớn tuổi và có bệnh được ưu tiên không điều động. Báo lại cho bác sĩ phòng tổ chức "Nếu em điều động nữa anh sẽ đưa luôn các bác sĩ còn lại và những người lớn tuổi tham gia vì khoa không còn người nữa".
Chị công nhân vệ sinh vẫn thường ngày hai lần đến làm vệ sinh phòng ốc, thấy chị chỉ mang mỗi các khẩu trang thường nên đưa cho chị cái khẩu trang N95, dặn dò chị cẩn thận vì dịch bệnh dễ lây, chị cố gắng giữ khoảng cách với mọi người. Hỏi thăm biết chị cũng kê ghế ngủ ngoài hành lang vì công ty không vào trong viện và cũng chẳng thể can thiệp gì được trong những ngày phong tỏa bệnh viện, bên công ty chỉ nhắc nhở chị hoàn thành công việc.
Lúc này dù mình có ý tốt muốn giúp chị cũng đành chịu vì chúng ta cũng cùng cảnh ngộ, nhân viên của khoa cũng kê giấy carton làm gường, mỗi tối mỗi người mỗi góc mà ngủ thôi. Thông cảm với chị và nhắc chị nếu có thiếu thốn gì báo để em biết nếu có thể giúp được gì thì giúp. Chị nhân công xúc động cảm ơn, có lẽ từ khi dịch bắt đầu đến giờ chị chỉ nhận được sự quan tâm từ mình, nhìn khóe mắt chị như có ánh long lanh.
Đến tối qua, cơ bản đã làm xong các xét nghiệm của toàn bệnh viện, số lượng dương tính được báo hằng ngày trên truyền thông, cho đến hôm nay đã hơn 104 ca. Tối qua hơi nhàn rảnh, tiếng cười nói lại vui vẻ hiếm hoi trở lại ở khu xét nghiệm mà ngày nào cũng quá 22h mới được ăn bữa cơm đêm.
Không còn nhân viên đông đủ ở khoa nữa vì đã điều động đi tham gia chống dịch nên phải cách ly ở lại với khu tập trung các khoa phòng, liên lạc với nhau chỉ bằng các tin nhắn qua nhóm. Để khích lệ tin thần các em, nhắn dòng tin an ủi động viên mọi người: "Đội quân nhà mình đợt này chia lửa hết mình cho bệnh viện rồi đó. Chúc những chiến binh của khoa kiên cường trong công tác nhưng chú ý phòng dịch tối đa, không được sơ sẩy khi tiếp xúc bệnh nhân và người khác. Nếu không được trang bị đồ bảo hộ đúng quy định thì cứ từ chối làm việc dứt khoát và thông báo lại cho bác sĩ phụ trách can thiệp. Ban lãnh đạo khoa sẽ hỗ trợ các em tối đa"
Hôm 30/7 điều động nhân viên cuối cùng nhận nhiệm vụ, nhắn tin khích lệ tinh thần các em mà thấy tội nghiệp. Nhưng trong lúc này không gánh vác cùng bệnh viện thì lúc nào nữa. Động viên nhau cùng công cuộc chống dịch thôi.
Nhớ ngày thứ 7 tuần rồi 25/7, trước khi lệnh phong tỏa bệnh viện được thực hiện, đi về trên đường phố vắng ngắt, nhìn cầu Rồng, cầu Sông Hàn vẫn duyên dáng, những tòa nhà thanh mảnh vẫn như quyến rũ trong nét đẹp nên thơ của Đà Nẵng bỗng thấy cay cay trong tâm thức. Buồn cho thành phố xinh đẹp đang đón cả trăm ngàn khách du lịch trong nước tỏa đầy các nẻo đường phải thất thủ tìm cách tháo chạy khỏi thành phố để tránh một kẻ thù vô hình âm thầm gieo rắc sự sợ hãi và chết chóc đến mọi người. Cái bãi biển tấp nập mà chiều chiều cả gia đình vẫn đùa giỡn với sóng bây giờ vắng hoe, vắng đến làm cay đỏ mắt của người đứng nhìn trong cô đơn, buồn quá.
Trong khoa có em KTV trưởng, nếu không có dịch thì hôm nay là ngày tổ chức lễ thành hôn của em. Thiệp cưới đã gởi nhưng dịch bệnh đã làm dừng lại tất cả. Và cũng hôm nay là ngày thi thăng hạng của các bác sĩ khu vực Miền trung, nhưng cũng dừng lại, mọi việc bây giờ chỉ dành riêng cho Covid.
Cả đất nước đang oặn mình cùng Đà Nẵng chống chọi với cơn bão vô hình, không âm thanh, không hình hài, mà chỉ có cuộc sống và sinh mạng con người đang đảo lộn.
02/8/2020. Đúng 1 tuần cách ly
Sáng nay đọc được bài thơ của anh bạn bác sĩ có vợ bị cách ly cùng bệnh viện, bài thơ thật xúc động và thật hay, muốn dặn lòng phải mạnh mẽ để cũng cố cho nhân viên trong khoa nhưng cũng đôi lần chạnh lòng, yếu đuối.
ÁO TRẮNG CÁCH LY
Ai cũng biết mà, em đã chọn ngành y!
Thì sự gian nan đâu có gì là lạ.
Nếu có hy sinh quên mình cho tất cả.
Em cũng mỉm cười, có chi lạ đâu anh.
Có lẽ muôn đời trời vẫn mãi màu xanh.
Màu áo trắng, mong manh màu áo trắng.
Nhưng nhất định, ngày mai trời sẽ nắng.
Em sẽ lại về gia đình nhỏ thân yêu!
Những ngày em xa, anh đâu biết làm gì.
Chỉ cầu nguyện bình yên cho tất cả.
Bữa cơm nhà mình không có gì là lạ.
Chỉ thiếu tiếng cười, hối hả một ghế dư.
Chỉ có khác hơn, cá chim lộn cá ngừ.
Em dặn canh tôm, anh nấu thành canh thịt.
Con nhỏ vẫn cười, chê ba là con nít.
Cứ lóng ngóng hoài làm rơi chén bể ly.
Nửa ướt, nửa khô, cơm từ bữa em đi.
Hai đứa bảo, mẹ làm chi nấu được!
Sắp chén, đũa so, cứ dư sau thiếu trước.
Con bảo dư kìa, mẹ về được đâu ba!
Thú thật vắng em lộn xộn khắp căn nhà.
Tuần đôi bữa, gối ra, nhà lau vội.
Cứ lủi thủi, sáng ra mong đến tối.
Con cứ hỏi dò hồi mô mẹ, dề ba?
Từ bữa em đi hoa héo trước sân nhà.
Bàn chân vội, bước qua thềm hiên chật.
Có lẽ bây giờ ai cũng đang ngon giấc.
Anh cứ mơ hoài chỉ một khắc bên em
Rồi suy nghĩ vẫn vơ về một đại dịch đang hiện hữu và mình đang ở trong cuộc chiến với nó mà không biết rồi sẽ như thế nào đây. Ngày mai, ngày kia mong sao cho con số bệnh nhân ít dần để mình được về nhà.
Về nhà... mong ước đôi khi rất nhỏ nhoi nhưng sự chờ đợi thật dài lê thê.
Cố gắng giữ cho được sự lạc quan trong hoàn cảnh này.
Mong sao cho sớm được bình yên như bao ngày trước.
23h40
Đưa xong mấy nhân viên nữ cuối cùng rời khoa để đi cách ly bên ngoài khách sạn. Bây giờ chỉ còn lại ba anh em nam sẽ trụ lại đến đợt cách ly cuối cùng.
Giải tán xong những nhân viên nữ trong đó phần lớn có con nhỏ, thêm người ốm yếu rời khỏi cái ổ dịch này thấy lòng cũng nhẹ nhàng hơn. Bớt lo phần nào về tụi nó.
Hai đứa nhân viên còn lại cũng xuống ngủ ở khu cách ly riêng của nhóm lấy mẫu, và bây giờ trên khoa chỉ còn mỗi mình ta, lúc này mới cảm thấy chạnh lòng cô quạnh.
Cố giấu đi nỗi buồn để giữ tinh thần cho các em nhân viên nhưng thực sự trong lòng cũng buồn đến mênh mông. Đúng là những lúc đơn độc như thế này, thèm cái cảm giác bình thường hằng ngày mà nhớ đến thiết tha.
Dù đã hơn 24h đêm nhưng trên nhóm chat của lãnh đạo bệnh viện những dòng tin giữa ban giám đốc và lãnh đạo các khoa vẫn nháy liên tục thông tin tình hình, bàn bạc những việc cần làm hôm sau. Dòng tin nhắn sau cùng của giám đốc "Khuya lắm rồi, thôi nghỉ lấy sức để mai chiến đấu tiếp", đọc dòng tin thấy thân thương, gần gũi và ấm áp như xóa nhòa mọi khoảng cách, để lại trong mỗi người một sự đồng cảm và nhiệt huyết cho nhiệm vụ của ngày mai. Ngày mai tất cả lại bước vào cuộc chiến.
Chưa bao giờ, và cũng không bao giờ nghĩ đến những ngày hôm nay. Nhìn những gấp gáp, những con số ca bệnh tăng lên từng giờ thấy cũng trở nên âu lo thật sự. Nghĩ lại mình có bao giờ lại là một trong những người tiếp theo không? Đâu đó trong những ý nghĩ xa xôi cũng có thoáng qua trong tâm trí. Thấy thương cho bệnh nhân còn đang nằm đó, thương cho những đồng nghiệp đang tất tả chạy ngược xuôi, thương cho những đứa nhỏ bị xa cha mẹ do cách ly, thương cho thành phố của mình, và thương cho thân phận của người thân đang vất vả. Một nỗi buồn như chua chát giữa sự thanh bình yên tĩnh đến mông lung. Đà Nẵng yêu thương và duyên dáng bỗng nhiên bị đặt cho cái tên ổ dịch đến não nề. Quê hương yêu thương như đang vào cuộc chiến.
03/8/2020. Ngày thứ 9 cách ly
Sau đợt cuối cùng "di tản", tối qua chỉ một mình ở lại trực khoa, có chút buồn nhưng cũng thấy rất vui vì tấc cả nhân viên của khoa đã an toàn tránh khỏi tâm dịch.
Sáng nay một mình uống cà phê và nghe nhạc. Không khí có vẻ bình yên hơn, bây giờ không còn căng thẳng như những ngày mới bị phong tỏa, Đà Nẵng dần trở lại bình yên, mình tin như vậy.
Nhận tin nhắn chiều nay từ ban giám đốc là Bộ Y tế kiểm tra vệ sinh, lo đi dọn dẹp lại phòng ốc chút ít rồi đi nghỉ.
07/8/2020. Ngày thứ 13 cách ly
Vẫn trụ lại ở "căn cứ".
Hai ngày qua có phần mệt mỏi, ngủ te toi cả ngày lẫn đêm, bây giờ cũng khá rồi.
Sáng nay chế ly café từ quà cứu trợ, ngồi nhâm nhi nghe nhạc xưa cho thư thả.
Công việc không có nhưng vẫn cố thủ ở khoa, mọi việc vẫn ổn như ngày nào.
Không ngờ một thành phố yên bình và quyến rũ bậc nhất Việt Nam chỉ một ngày đã trở nên vắng lặng và bị xa lánh đến mức khó tin. Nhìn thành phố buồn ghê luôn. Bây giờ lại đang cách ly, muốn về nhà cũng không được nữa.
21h50
Nếu đúng hạn thì ngày mai là ngày cuối cùng cách ly, nhưng không biết sẽ còn tiếp tục không.
10/8/2020. Tuần thứ 3 cách ly
Chiều nay nhận được thông báo tiếp tục cách ly cho đến hết ca dương tính rồi cộng thêm 14 ngày.
Ôi ngày trở về nhà quá xa xôi.
Bây giờ thật là thấy nhớ nhà, nhưng buồn thay đường về xa xôi quá.
Ôi buồn.
Đêm qua, nhận tin từ phòng Tổ chức cán bộ chuyển chỗ cách ly qua khách sạn. Dọn dẹp lại chút hành trang mang theo trong bộ đồ bảo hộ xuống điểm hẹn để lên xe. Đi dọc cái hành lang vắng ngắt, tất cả im lặng như tờ, thỉnh thoảng thấy vài bộ đồ xanh lặng lẽ đẩy giường bệnh đi hối hả. Tất cả đều yên lặng, giao tiếp duy nhất còn thấy được là ánh mắt khẩn trương nhìn nhau nhưng không biết quen hay lạ, ngơ ngát nhìn, không biết người phía đối diện là ai, họ muốn gì, muốn chào nhau? Muốn động viên nhau?
Tất cả chỉ là đôi mắt mở to, thăm thẳm.
>>Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net. Gửi bài tại đây.