- Trong gần hai năm, anh xuất bản hai cuốn sách "50 - Hồi ký không định xuất bản" và "Saigon của tôi", điều gì thôi thúc anh chia sẻ phần đời của mình?
- Từ tình thân với những người làm sách, nhất là dòng sách về Sài Gòn. Cuốn hồi ký là những dòng riêng tư tôi ghi chép rải rác còn cuốn thứ hai là dịp để tôi tỏ lộ phần nào nhận thức và xúc cảm của một đoạn đời dài. Tất cả xong trong năm ngoái. Năm nay tôi không dành ưu tiên cho viết sách.
- Anh viết: "Đàn ông 50 nhiều mặc cảm lắm", anh mặc cảm điều gì thế?
- Tuổi tác, trí nhớ, sức khỏe, sức bền trong lao động trí óc. Mọi thứ khác hẳn vài năm trước. Những thay đổi ở tuổi này kinh hãi lắm chứ không bình thường đâu. Ngày xưa có thể tôi chỉ mất hai tháng để làm một CD, hai mươi phút cho một ca khúc nhưng bây giờ tôi phải bỏ ra gấp bốn lần thời gian đó. Nghĩa là mất gần một năm cho một dự án audio, ví dụ vậy. Trong tám tháng đó, có thể chẳng ai thấy Quốc Bảo xuất hiện trong chương trình nào cả, vì tôi cần tập trung cho những dự án cá nhân.
Thời trẻ vừa làm vừa chơi được, các trách nhiệm gia đình và xã hội cũng ít, ai chả tha thứ cho tuổi trẻ, còn bây giờ làm gì cũng phải nghĩ. Thật ra tôi có bao nhiêu thời gian nữa đâu, chỉ còn 10 năm nữa thôi. Tới 60 tuổi tôi cũng phải nghỉ ngơi chứ, làm sao viết mãi được.
* Thanh Lam hát "Ngồi hát ca bềnh bồng"
- Chuyện tình yêu hiện tại của anh ra sao?
- Tình yêu của tôi nhẹ nhàng lắm. Chúng tôi dành cho nhau không gian riêng và mỗi người vẫn có thế giới độc lập của mình. Chúng tôi đi bên cạnh nhau, tôn trọng phần đời riêng của nhau. Vả lại, mỗi người chúng tôi có những ưu tiên cần chăm sóc, lo lắng, cần bỏ thời gian vào. Tôi nghĩ một tình cảm nhẹ nhàng nhưng lâu bền là ổn. Chuyện tình của tôi bây giờ như bài Ngồi hát ca bềnh bồng vậy. "Ngây thơ qua rồi còn ánh mắt bao dung em nhìn, còn trái tim đâu ngờ em rất hiền".
- Anh gọi 50 năm qua là "nửa đời giông tố", bây giờ cuộc sống của anh như thế nào?
- Cuộc sống của tôi ít nhiều bình yên hơn. Con trai tôi đã qua tuổi thiếu niên, chững chạc hơn. Sức khỏe của mẹ tôi ổn định. Tôi chỉ có hai người thân trên đời là mẹ và con trai thôi, hai người đó ổn định thì đời sống tin thần của tôi cũng được bình yên. Tôi luôn quan tâm tới gia đình và có số điện thoại riêng cho người nhà để lúc nào họ cũng có thể gọi tôi được. Nhưng công việc là để bảo toàn kinh tế và dự phòng các rủi ro, vì thế tôi phải ưu tiên cho các dự án.
Tôi hạnh phúc hơn nhờ tập yoga, thiền. Những chiêm nghiệm về Phật giáo cũng là cách để tôi cân bằng cuộc sống. Tôi tận hưởng cuộc sống hiện tại, không bị ràng buộc bởi quá khứ và cũng không vọng tưởng đến việc chưa xảy ra. Khi tĩnh lặng, tôi thấy nhẹ nhõm, tinh thần thoải mái.
- Anh luôn chia sẻ cảm nhận về một hiện thực tàn khốc và cuộc đời nhiều biến cố, vậy tại sao âm nhạc của anh nhẹ nhàng và ca từ trong trẻo như thế?
- Tôi luôn mong mỏi người ta biết thương yêu nhau, dịu dàng với nhau. Chính vì đời thực tàn khốc nên tôi mới khao khát sự dịu dàng đến vậy. Tôi phải trau dồi, luyện tập nhiều mới có thể viết nên những câu chữ trong Bình yên, Còn ta với nồng nàn, Em về tinh khôi, Ngồi hát ca bềnh bồng... Hầu như ngày nào tôi cũng ngồi ở một quán cà phê để làm việc. Địa đàng, loạt chín ca khúc chủ đề "Ru" đều ra đời từ quán. Tôi thấy thoải mái và có thể tư duy được trong "phong thủy" này.
- Những dự án sắp tới của anh là gì?
- Tôi hoàn tất album Địa đàng 3 cho giọng ca Nguyên Hà. Chúng tôi thu với ban nhạc biên chế tối giản, hòa âm cẩn trọng nhưng không cầu kỳ, giảm thiểu can thiệp xử lý hậu kỳ. Ngoài ra, tôi phụ trách âm nhạc cho hai dự án phim.