Có lẽ không có nơi nào trên trái đất mong chờ mùa hè hơn Xingcheng (Hưng Thành - thành phố ven biển cấp huyện thuộc tỉnh Liêu Ninh) phía đông bắc Trung Quốc. Đây là nơi sản xuất đồ bơi xuất khẩu đi Mỹ, Đức, Australia và hàng chục quốc gia khác, chiếm một phần tư sản lượng toàn cầu. Tuy nhiên, khi Trung Quốc buộc người dân ở yên trong nhà chống dịch hồi đầu năm, hoạt động sản xuất tại đây bị đình trệ.
Sau đó, ngay khi Trung Quốc bắt đầu hoạt động trở lại, dịch bệnh đã trở thành đại dịch và phần còn lại của thế giới bắt đầu ngừng hoạt động. Nhu cầu về đồ bơi lao dốc. Các nhà xưởng ở Xingcheng hoạt động lại nhưng có rất ít việc để làm.
Một số nhà sản xuất nghĩ đến việc may các mặt hàng co giãn khác như quần áo yoga, đồ lặn, trang phục đấu vật. Nhưng điều đó có nghĩa là mua vật liệu mới, tìm nhà cung cấp mới, thậm chí có thể đầu tư vào máy móc mới. Về cơ bản, muốn chuyển hướng thì tương tự như làm lại từ đầu.
"Không ai làm việc. Không ai kiếm được tiền", Yao Haifu, 42 tuổi, người đã làm việc trong các nhà máy sản xuất đồ bơi ở Xingcheng trong hơn một thập kỷ nói, "Nếu cần diễn tả trong một từ thì đó là rất khó khăn".
Sự thu hẹp nhu cầu toàn cầu đang tác động mạnh đến toàn bộ ngành xuất khẩu khổng lồ của Trung Quốc. Xuất khẩu của họ chỉ tăng 0,5% trong tháng 6 so với một năm trước đó, ngay cả khi nền kinh tế nói chung hồi phục mạnh mẽ hơn. Các thị trấn công nghiệp Trung Quốc như Xingcheng có thể mất nhiều thời gian hơn để phục hồi.
Trên toàn cầu, hồ bơi, bãi biển và công viên nước chỉ mở cửa trở lại một cách thận trọng. Du lịch vẫn chỉ mới chớm hoạt động đây đó. Có lẽ chưa bao giờ trong lịch sử gần đây, có quá ít người muốn mua đồ bơi mới lúc này. Doanh số bán hàng mùa cao điểm đã bị mất phần lớn. Các nhà máy của Xingcheng đang chờ đợi các đơn đặt hàng và khả năng kiểm soát của các chính phủ đối với dịch bệnh.
"Tình hình nước ngoài và trong nước như nhau, không có sức mua", Hao Jing, một thương nhân xuất khẩu đồ bơi Xingcheng cho biết. Xingcheng không phải là một thị trấn đặc biệt nổi tiếng ngay cả ở Trung Quốc. Nhưng nó đã sản xuất đồ bơi trị giá 2 tỷ USD trong năm 2018, theo Xinhua. Thị trấn này có hơn 1.200 công ty đồ bơi, sử dụng tới 100.000 nhân công, chiếm một phần năm cư dân.
Xưởng đồ bơi của ông Yao có 40 công nhân, nằm trên một cửa hàng sửa ôtô. Hiện ông có vẻ bận rộn hơn giai đoạn không có đơn hàng vài tháng trước. Nhiều buổi tối anh thậm chí còn làm thêm giờ. Nhưng hàng hiện tại phần lớn được làm ra để dự trữ thay vì bán ngay. Ông nói các xưởng đang có xu hướng như vậy. "Một khi có nhu cầu, họ có thể bán ngay và bù vào thiếu hụt trong giai đoạn này, ông nói.
Đối với công ty của Zhao Yang, nơi có khoảng 70 công nhân và nhà thiết kế, các đơn hàng đồ bơi đang bắt đầu trở lại, mặc dù kinh doanh không thực sự phát triển. Công ty vẫn đang dùng kho vải khổng lồ đã tích trữ trước Tết Nguyên đán vì dự đoán về một mùa sản xuất bận rộn chưa từng có. Nhưng giờ, Zhao chủ yếu dành thời gian ở nhà với gia đình, chờ đợi trật tự kinh tế quay lại. "Cuộc sống chậm rãi không phải là một điều xấu", Zhao, 39 tuổi, nói.
Ngành công nghiệp đồ tắm ở Xingcheng hình thành vào những năm 1980. Cư dân của ngôi làng Beiguancun gần đó đã may đồ tắm tại nhà và bắt đầu bán chúng tại các bãi biển Xingcheng. Sau đó, các nhà máy đã được xây dựng và các thương nhân bắt đầu bán đồ bơi đi xa hơn, đến Bắc Kinh, Nga, Nam Phi và hơn thế.
Khi việc kinh doanh phát triển, Xingcheng đã tổ chức các buổi trình diễn đồ bơi và quảng cáo về ngành công nghiệp này của địa phương đến tận Times Square, New York. Xingcheng bán hàng quốc tế với sự giúp đỡ của những người như cô Hao, một thương nhân, người làm việc tại trung tâm bán buôn phía đông nam của Nghĩa Ô.
Cô đang dành nhiều ngày để đọc tin tức về đại dịch trên điện thoại của mình nhưng không kinh doanh nhiều. Một khách hàng từ Dubai bày tỏ sự quan tâm đến việc mua một số đồ bơi nhưng không bao giờ chịu xuống tiền. Một người mua ở Ấn Độ bóng gió về một đơn đặt hàng nhưng đã không chốt.
Tại một nơi khác, xưởng của Qi Lei với khoảng 10 nhân công, đang may rất nhiều bộ bikini nhưng Qi Lei nói không nhiều nhà máy trong thị trấn may mắn như vậy. Một số công nhân vẫn đang nhàn rỗi ở nhà. "Vì dịch bệnh năm nay nên nếu bạn làm kinh doanh sẽ mất tiền khá lớn", ông nói.
Ông Qi tự hào giúp Xingcheng làm đồ bơi cho thế giới. Nhưng ông lo lắng về tương lai ngành công nghiệp. Những người trẻ tuổi không muốn may đồ bơi nữa, ông nói. Họ không sẵn lòng như thế hệ trước để làm công việc này. "Có rất nhiều người làm trong ngành công nghiệp này là những cô gái trẻ vào 20 năm trước", Qi nói, "Bây giờ thì họ đã già đi".
Các vành đai nhà máy trên khắp Trung Quốc đang được thử nghiệm khả năng phục hồi sau đại dịch. Điều gì sẽ xảy ra nếu mùa hè đến và đi mà doanh số áo tắm vẫn không cải thiện?
"Giả sử không có gì để làm trong một năm nữa, tôi đoán tôi vẫn sẽ phải tằn tiện và cố gắng xoay xở trong giới hạn có thể. Tôi không có ý tưởng nào khác", Qi nói.
Phiên An (theo NYT)