Cuối tuần qua, Lý Hùng, Lý Hương và mẹ đến dự buổi bàn giao Viện dưỡng lão nghệ sĩ (đường Âu Dương Lân, quận 8, TP HCM) sau khi tu sửa như tâm nguyện của cha - cố tài tử Lý Huỳnh. Lý Hương - "đả nữ" một thời của màn ảnh - trải lòng về những tháng ngày sau khi ông qua đời.
- Gia đình chị làm thế nào lấp được khoảng trống tài tử Lý Huỳnh để lại?
- Giờ mỗi lần nhớ cha, tôi chỉ biết trốn trong phòng khóc, tránh để mẹ chứng kiến. Hơn ai hết, tôi biết người đau khổ nhất là mẹ. Thấy các con khóc, bà xuống tinh thần, sức khỏe cũng giảm sút theo.
Mẹ tôi vốn rất kiên cường, cứng rắn. Ngày trước, khi còn là bạn đồng môn ở võ đường với chồng, bà đã mang biệt danh "bông hồng thép". Trước mặt các con, bà vẫn thường nhoẻn miệng cười. Nhưng cứ bốn, năm giờ sáng mỗi ngày, bà đều thức giấc, đi qua phòng của chồng (do cuối đời sức khoẻ yếu, ông phải nằm phòng riêng), ngồi lặng lẽ trước bàn thờ. Mẹ vừa nhìn di ảnh vừa độc thoại: "Sao ông bỏ tôi mà đi, giờ còn nhìn tôi làm gì?". Anh em chúng tôi đứng phía sau, nuốt nước mắt động viên mẹ rồi dìu bà về phòng.
- Chị lưu giữ ký ức gì về cha?
- Trước khi mất, cha nắm tay mẹ, hôn bà và thầm thì: "Em đẹp lắm, nhưng hơi dữ". Cả nhà bật cười mà rưng rưng. Ông nói tiếp: "Em dữ thì mới giữ được anh, chứ không anh đã 10 cô vợ". Lúc còn khỏe, ông vẫn thường bảo chúng tôi: "Không phải cha sợ mẹ đâu nhé, mà vì thương quá nên mới nhịn, mới nể trọng". Mà thật vậy. Tuổi ngoài 70, mỗi sáng, ông vẫn nhờ con cái dìu lên sân thượng để hái một nhành hoa hồng, đem xuống tận phòng bà tặng. Ban đêm, dạo phố, cha luôn nắm tay mẹ, lâu lâu quay sang thơm má. Tôi vẫn ấp ủ hy vọng sau này may mắn gặp một người, gắn bó đến cuối đời như cha mẹ mình.
Với tôi, cha lúc nào cũng thích con xinh đẹp. Hôm nào tôi chỉ sửa soạn qua loa trước khi ra đường - chẳng hạn mặc nguyên "cây" đen, ông liền mắng, bắt vào thay đồ khác. Năm 2017, tôi thi Tình bolero cũng theo nguyện vọng của cha vì ông thích nghe tôi hát. Trước khi mất, ông gặp riêng Princess Lam - con gái tôi, nói muốn cháu ở lại Việt Nam để thay ông ngoại bảo bọc mẹ sau này. Bé nắm tay ông hứa sẽ làm theo lời ông dặn.
- Chị làm sao vượt qua nỗi đau mất cha?
- Cha ra đi là cú sốc lớn nhất tôi từng trải qua. Tôi không làm được việc gì nên hồn, từ chối mọi lời mời đi hát, làm giám khảo. Tôi là con út nên sinh thời, ông thương tôi nhất nhà. Khi ông nằm liệt trên giường bệnh, tôi tự tay giặt giũ, tắm rửa, bón cho ông ăn để luôn được cận kề. Điều an ủi nhất là tôi kịp đưa con gái từ Mỹ về quê nhà sau 12 năm xa cách, để hai ông cháu quấn quýt nhau những ngày cuối.
Gần đây tôi bình tâm hơn khi nhớ đến lời dặn của cha. Ông vốn muốn tôi tham gia nghệ thuật vì thích ngắm tôi trên tivi. Ông từng nói: "Nếu thực sự thương cha, con phải đi hát, diễn trở lại", nên tôi tiếp tục lao vào guồng công việc. Có lần trong giấc mơ, tôi thấy cha vẫn hồng hào, phong độ như thuở trung niên. Cha mỉm cười hiền hòa, một tay phe phẩy quạt, tay vỗ đầu nhè nhẹ ru tôi ngủ. Cảm giác được gặp lại cha rõ rệt đến mức tôi khóc trong mơ, tỉnh dậy thấy gối ướt đẫm. Hôm đó là lúc Viện dưỡng lão nghệ sĩ vừa tu sửa xong, chuẩn bị bàn giao. Tôi tin đó là nụ cười mãn nguyện của cha khi thấy tâm tư của ông được con cái chung tay thực hiện.
- Chị dự định ăn Tết như thế nào?
- Có lẽ tôi và các anh chị sẽ dành trọn thời gian bên mẹ. Tôi nhớ mọi năm, đến giao thừa, thắp hương khấn vái xong, các con trong nhà đứng khoanh tay trước mặt cha mẹ, chúc Tết rồi nhận lì xì. Sau đó, cả nhà mở nhạc và cùng quây quần. Những ngày tiếp theo, chúng tôi đi Đà Lạt, Vũng Tàu, tận hưởng không khí xuân.
Năm nay, vắng cha, mọi thứ sẽ khác nhiều lắm. Tôi và anh Lý Hùng thường dặn nhau, phải trò chuyện thường xuyên với mẹ, để khi mẹ nhắc đến cha là lập tức lảng sang chuyện khác. Những năm trước, tôi thường đi hát dịp Tết, cũng là dịp gặp gỡ khán giả đầu xuân, nhưng năm nay, có lẽ tôi sẽ từ chối mọi lời mời show. Ra Tết, gia đình xây một cây cầu ở Vĩnh Long - quê cha tôi - một tâm nguyện khác của ông sinh thời. Tôi sẽ thay gia đình xuống quê giám sát công trình.
- Vì sao nhiều năm qua chị không đóng phim?
- Gần đây, hai đạo diễn mời tôi đóng hai vai chính phim điện ảnh. Tôi chưa nhận lời vì không có động lực. Khi dự lễ trao giải Ngôi sao xanh hồi đầu tháng, tôi gặp đạo diễn Đào Bá Sơn. Ông hỏi: "Sao con không kiếm vai đóng phim như tâm nguyện của cha? Con là diễn viên mà". Tôi tự nhủ phải trở lại.
Giờ tôi dành mọi ưu tiên cho con gái Princess Lam. Lúc tôi mới đưa con về nước, nhìn mặt bé, cha và anh Lý Hùng đã quả quyết bé phải theo con đường nghệ thuật. Tôi không ép con, chỉ mừng là bé đã mê hát, đóng phim từ nhỏ. Vài năm trước, bé từng đóng MV cho một ca sĩ gốc Á ở Mỹ, duy trì đam mê diễn xuất đến nay. Khi tôi đưa bé đi dự vài sự kiện, nhiều đạo diễn ngỏ lời mời vì thấy bé có gương mặt rất điện ảnh. Con còn tham gia catwalk trong show của nhà thiết kế Hoàng Hải cuối tháng 12 vừa qua. Dù biết con có tiềm năng, tôi không vội vã đưa bé vào showbiz. Sắp tới, con học lớp kỹ năng diễn xuất của Kathy Uyên, nắm kiến thức căn bản để vững vàng hơn sau này - như cách tôi và anh Lý Hùng từng được cha dạy dỗ.
Tam Kỳ