Tôi vội bấm máy gọi cho Huy Tuấn. Giọng anh đứt nghẹn:
- Thầy ơi, bố em bị tiểu đường biến chứng vào tim. Chiều hôm trước đang ở vườn hoa tập khí công, thì bất ngờ bị một cơn nhồi máu cơ tim, gục xuống. Những người tập gần đấy vội gọi xe đưa đến bệnh viện cấp cứu. Lúc em biết tin đưa mẹ em đến nơi thì bố đã vừa đi, chẳng kịp nhìn mặt vợ con, chẳng trăng trối được câu nào. Ai ngờ bố em chết khổ thế!
Đám tang ông cựu Bộ trưởng diễn ra đủ các nghi lễ trang trọng cho một cán bộ cao cấp. Ông đương kim Bộ trưởng thống thiết đọc lời điếu. Thống kê đầy đủ quá trình tham gia công tác liên tục, lâu dài và ngợi ca thành tích cống hiến cho dân cho nước của người tiền nhiệm. Điếu văn còn kể ra những đức tính tiêu biểu, sự gương mẫu của ông với vợ con, đồng chí, bạn bè. Vòng hoa viếng tầng tầng lớp lớp phủ kín xe chở linh cữu cùng mấy chiếc xe ca to đi sau. Dòng người đưa tiễn ông kéo dài hàng nửa cây số khi chiếc xe tang từ từ rời nhà tang lễ thành phố. Trong số đó có nhiều người quen biết tôi, họ đều lặng lẽ nắm chặt tay tôi. Bỗng có ai đi bên đã nói nhỏ đủ để tôi nghe được: Quyền chức, giàu sang, toan tính, tham vọng rồi cuối cùng cũng về với cát bụi cả, âu cũng là xong một kiếp người! Tôi quay sang, thì ra người vừa nói chính là ông kỹ sư của Viện bị kỷ luật vì nhập nhèm kinh phí đề tài dạo nào, tôi hỏi từ hồi ông chuyển khỏi Viện sống có thoải mái không? Ông nắm tay tôi, gật đầu tỏ ý hài lòng, trước lúc chia tay còn nói: Anh Phan Lãng bỏ quá cho em cái câu xúc phạm đến anh hôm ấy nhé. Tôi hơi ngỡ ngàng khi ông gợi lại chuyện cũ, bởi đã bỏ qua cho ông ta từ ngay lúc ấy rồi.
Sau khi đưa đám ông cựu Bộ trưởng trở về nhà, tôi lại nhận được tin buồn nữa. Lưu Văn Đằng trong điện thoại rầu rĩ thông báo là đã làm xét nghiệm lần thứ hai cho Diệu Thúy, kết quả vẫn dương tính. Chưa tin, anh xin được làm tiếp lần nữa, vẫn kết quả ấy. Em đã bị quả báo, thầy ơi - Anh khóc nức nở trong điện thoại - giờ hối lại thì đã quá muộn. Thầy bảo em phải làm gì bây giờ? Vừa rồi nghe nói bên Úc có loại thuốc chống HIV mới, em đã gửi ngay tiền sang cho Bích Hường, bảo phải tìm mua bằng được loại thuốc đó, tốn kém bao nhiêu cũng chấp nhận, rồi đây phải bán cả nhà đi để chạy chữa cũng chấp nhận, miễn là giữ cho Diệu Thúy trong thời gian tới thể trạng không bị suy sụp. Từ hôm ở thành phố về Diệu Thúy như bị trầm cảm nặng thầy ạ. Nó ít nói hẳn và tuy vẫn thức khuya ngồi ôn thi, nhưng lại bảo, chưa chắc con đã đi thi, con muốn giết thời gian, muốn để đầu óc không còn ý nghĩ gì khác xen được vào.
Thế rồi tối hôm đó, như lệ thường tôi vào mạng Internet và bất ngờ nhận được bức thư điện tử đầu tiên của Diệu Thúy: "Bố nuôi kính yêu của con. Mấy ngày qua con tưởng không sống nổi, cứ nhắm mắt là thấy hiện ra bản án tử hình treo lơ lửng trước mặt. Con đã phải trả giá quá đắt cho sự nông nổi, cạn nghĩ của mình. Nhưng, giờ đây con đã tĩnh tâm lại sau nhưng giờ phút khốn quẫn như thế. Nếu chỉ biết than thân trách phận không thôi thì cũng chẳng làm được gì, chỉ làm lòng mình thêm đau đớn, buồn tủi, tuyệt vọng. Vẫn còn niềm hy vọng le lói như lời khuyên nhủ của bố hôm trước. Y học phát triển nhất định sẽ tìm ra thuốc để chữa trị căn bệnh quái ác! Con đã điện sang Úc báo cho Bích Hường biết sự thật. Chị ấy bàng hoàng lắm, rồi cũng có lời khuyên tương tự như của bố. Chị ấy còn bảo, hiện bên ấy đã có loại thuốc ức chế vi rút HIV thế hệ mới nhất, nó có tác dụng làm chậm phát tác của vi rút và chị hứa là khi có tiền của nhà gửi sang, sẽ tìm cách sớm nhất mua thuốc cho con. Trong những ngày qua con luôn nghĩ đến bố, nghĩ đến tấm lòng nhân hậu của bố, đã chấp nhận con trong giờ phút cùng cực của đời con. Thế là lại một lần nữa bố dang tay cứu vớt con. Con vừa nẩy ra một dự định thế này bố ạ. Không thi đại học nữa mà về thành phố ở với bố, chăm sóc bố. Tuổi già, bố sống một mình như vậy thật đáng lo ngại, nhất là khi trái nắng trở trời. Con biết bệnh của mình sẽ còn diễn biến âm ỉ trong nhiều năm, khi chưa phát triển thành bệnh nhân AIDS thì vẫn sinh hoạt được bình thường. Thời gian đó con sẽ thường xuyên ở bên bố để cơm nước, chăm lo sức khoẻ cho bố. Đó là ý nghĩ của riêng con và con đã xin ý kiến bố mẹ con trên này. Bố mẹ con bảo: ý của bác Phan Lãng là quyết định..."
Tôi suy nghĩ giây lát rồi viết trả lời Diệu Thúy: "Nếu bố mẹ đẻ con đồng ý, thì bố cũng đồng ý. Vậy là con có hai nơi để đi về. Có con bên cạnh bố sẽ luôn thực sự cảm thấy Đỗ Quyên đang sống dưới mái nhà xưa của mình. Còn khi con về đây, không nhất thiết phải bỏ việc ôn thi vào đại học, con cứ nên thi và tiếp tục học lên. Học cũng sẽ mang lại nhiều niềm vui, làm quên đi những suy nghĩ vụn vặt không cần thiết. Ngoài giờ học con vẫn giúp được nhiều cho bố cơ mà. Con đừng nghĩ khi con về đây ở với bố, chỉ đơn thuần là để cứu giúp con, mà chính con đã cứu giúp, an ủi bố được rất nhiều trong lúc tuổi già cô quạnh. Vẫn phải nhắc lại: bố luôn tin vào nghị lực, tình yêu cuộc sống của con!"
Một tuần sau. Diệu Thúy đi cùng bố mẹ đẻ xuống nhà tôi. Khi đón nó ở cổng, điều làm tôi ngạc nhiên là nó đã mặc hệt như trang phục của Đỗ Quyên trong ảnh năm mười tám tuổi. Hẳn đó là một dụng ý: Đỗ Quyên đã thực sự trở về với tôi. Nhìn miệng nó mỉm cười như cái cười của Đỗ Quyên dạo nào, mà tôi ứa nước mắt thầm gọi: Đỗ Quyên con ơi!
Hết
Phạm Quang Đẩu
(Tiểu thuyết "Đánh đu cùng số phận" của Phạm Quang Đẩu, do Nhà xuất bản Văn học ấn hành năm 2012)