Bố ăn chơi, cờ bạc, không lo làm ăn, cuộc sống gia đình không mấy khá giả. Tiền học phí của tôi mà bố còn lấy để đánh bạc. Tôi lớn lên bằng sự giúp đỡ của họ hàng. Mỗi khi lễ Tết, cả họ nội tụ tập, tôi nghiễm nhiên trở thành trung tâm của sự phán xét về cách sống của bố. Điều này khiến tôi bị ám ảnh về tâm lý trong suốt thời gian còn nhỏ. Đôi lúc nghe đến hai chữ "về nội" là tôi chỉ ước mình bệnh hay chết đi, khỏi phải về đối mặt với những ánh mắt, lời lẽ khinh miệt đó, rồi cả sự đối xử không công bằng giữa tôi và những người anh em họ khác.
Nhiều lúc tôi chỉ ước bố mình cứ lo làm ăn, đừng vướng vào bài bạc, gái gú để mẹ và chị em tôi bớt khổ. Giờ mẹ và tôi phải làm để trả nợ bài bạc do bố gây ra. Mẹ sống cả đời dưới sự soi xét của họ hàng, sự bạo hành về thể chất và tinh thần của bố. Nhìn những điều đó xảy ra tôi dần mất niềm tin vào người khác giới, vào cái gọi là tình yêu và sự chung thủy. Tôi vẫn chưa yêu ai, chưa đủ can đảm để đem hết tình cảm đặt vào người khác dù có khá nhiều người ngỏ ý. Có lẽ cái bóng đen tâm lý về bố, về gia đình từ nhỏ đã khiến tôi không còn niềm tin vào tình yêu. Bài viết này có lẽ là cách để tôi giãi bày hết nỗi lòng trong nhiều năm qua. Hy vọng nhận được sự cảm thông và chia sẻ của mọi người.
Vân
Độc giả gọi vào số09 6658 1270để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc