Con trai 27 tuổi của chị lo các việc quảng cáo, hợp đồng với các đối tác vận chuyển, vì thế cháu đứng tên ký kết hợp đồng và tất cả giao dịch về thu chi với đối tác online.
Tiệm ăn mới mở 1-2 tháng nhưng lượng khách rất tốt, hàng tháng trừ hết chi phí chúng tôi đã có lãi. Trong thời gian làm việc chung, tôi biết gia đình chị có vài rắc rối, con trai lớn làm ăn thua lỗ, vay tiền tín dụng ngân hàng, nợ nần cả tỷ đồng. Con trai nhỏ 20 tuổi cũng bị nợ thẻ tín chấp ngân hàng vài chục triệu đồng, không có khả năng chi trả.
Hàng ngày chị luôn bị chủ nợ và các ngân hàng đòi, riết rồi chị không còn tinh thần và tâm trí cho công việc ở tiệm ăn nữa. Chị đau buồn, cáu gắt và hung dữ vô cớ. Tiệm đông khách, lúc rối chị cũng cáu; tiệm vắng khách, chị buồn cũng cáu. Thấy hoàn cảnh của chị nợ nần nên hàng tháng sau khi trừ hết chi phí, số tiền lãi tuy chưa nhiều nhưng tôi dành hết cho chị, coi như giúp chị thu hồi vốn trước và có chút tiền xoay xở việc nhà.
Vào một ngày, chị kể gia đình càng lúc càng khó khăn hơn, các con suy nghĩ tiêu cực và quẫn trí, chị đau khổ và không muốn sống. Mỗi ngày tôi phải nghe những lời tiêu cực từ chị, thật sự mệt mỏi.
Trước đây, tôi chưa từng bán hàng ăn, vẫn biết kinh doanh ăn uống là vất vả mà cứ muốn làm thử; các con đã tự lập nên tôi cũng rảnh rỗi và muốn phụ chị mình. Chị tôi là bếp chính, nắm tất cả chi tiết và cách thức bán hàng; góp vốn 50/50 nhưng tôi chưa từng có kinh nghiệm hàng ăn, vì vậy chỉ là người phụ chị và lo vòng ngoài linh tinh. Hàng ngày tôi ra khỏi nhà lúc 5h sáng và trở về nhà tầm 8-9h tối. Tôi có thể chịu cực tay chân nhưng không thể chịu thêm việc mệt mỏi đầu óc.
Mấy tháng trước thì mỗi khi có đơn hàng online là cháu đều gửi hình ảnh vào nhóm (gồm tôi, cháu, mẹ cháu) để mọi người cùng thấy và chuẩn bị món ăn; đồng thời mỗi cuối ngày cháu cũng gửi bảng doanh thu. Gần đây cháu không gửi gì vào nhóm, chỉ gửi cho chị tôi, vì thế doanh thu thế nào tôi không nắm rõ. Cháu lo các giao dịch online nên tiền đều được chuyển vào tài khoản cháu. Tôi nói hàng tuần cháu phải rút tiền và đưa cho tiệm, thế mà hầu như không tuần nào tôi nhận được tiền.
Tôi cũng liên lạc với phía đối tác nhờ hỗ trợ đổi tên người đại diện và đổi luôn số tài khoản giao dịch qua tên tôi, họ nói không thể hỗ trợ việc đó, nếu muốn đổi thì bắt buộc quán phải làm lại hồ sơ từ đầu và đương nhiên là phải đóng phí lại. Tôi bận rộn ở tiệm, lại không rành về giấy tờ nên bỏ qua. Vì vậy, một ngày nọ, tôi quyết định sẽ tặng chị tất cả số tiền mình đã góp vốn với chị. Tôi chỉ phụ chị bán hàng, tất cả tiền bạc ở quán không quan tâm nữa. Tôi cho rằng giờ tiệm ăn hoàn toàn là của chị, chị cứ phát triển theo ý riêng hoặc có thể bán, sang nhượng để lấy tiền lo việc nhà (thu nhập của tiệm vẫn tốt).
Tiệm ăn hoạt động được 4 tháng, lượng khách tốt nhưng từ khi dịch bệnh trở lại cho đến nay tiệm vắng hẳn. Lượng khách đến quán ăn rất ít, thay vào đó mọi người thích mua thức ăn qua hình thức online hơn, hầu hết doanh thu của tiệm nằm trong tài khoản ngân hàng của cháu tôi.
Tôi đã lo trước nên nhắc nhở chị rằng hãy nói với cháu rút tiền đưa về tiệm từ từ đi. Một tháng rồi tiệm vẫn không nhận được đồng nào. Đến ngày đóng tiền nhà, tiền mặt không đủ, tôi nói với cháu hãy mang tiền về đóng, nếu không cô sẽ để tiệm lại cho mẹ cháu tự lo. Cháu nói đóng trễ vài ngày họ không đuổi đâu. Tôi nhấn mạn: "Cô nói là cô sẽ làm" vì muốn cho cháu sợ mà phải đưa tiền về, thế mà cháu vẫn không đưa.
Tôi đã nói là làm, ngày đóng tiền nhà tôi không đến tiệm nữa, để chị nói chuyện với chủ nhà. Sau đó chị nhắn tin trách móc và hờn giận, tại sao tôi lại bỏ tiệm cho mình chị? Tôi nói nếu chị nhân nhượng cho con lần này thì lần sau và những lần khác cháu lại như vậy. Tôi không khá giả gì nhưng quyết định bỏ tất cả vốn liếng xem như mua sự bình yên và sức khoẻ bản thân. Tôi không còn chịu nghe và chứng kiến những chuyện nợ nần, chửi bới và tiêu cực của gia đình chị nữa. Từ nay, tôi sẽ lại có thời gian để chăm sóc các con và bản thân, chăm sóc gia đình mà mình đã bỏ qua suốt mấy tháng nay vì bận rộn và mệt mỏi với tiệm ăn.
Chị tôi gọi điện thoại đến mọi người trong gia đình, cả những người quen để kể về việc tôi bỏ ngang để chị ôm tiệm một mình. Tôi đã đoán trước việc này và nhắc chị là nếu có nói với ai thì phải kể rõ lý do, thế nhưng chắc không ai được nghe lý do gì.
Qua câu chuyện trên, xin hỏi mọi người tôi có sai không? Việc tôi rời khỏi tiệm ăn đó để chị lại một mình như thể "bỏ của chạy lấy người" có đúng không?
Hằng
Độc giả gọi vào số09 6658 1270để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc