Trả lời:
Cầm máu vết thương trong môi trường nước biển khó hơn rất nhiều so với trên đất liền, do nước biển là môi trường làm tiêu cục máu đông và làm tan vỡ hồng cầu. Cần có kỹ thuật băng riêng và loại băng đặc chủng (gồm dải băng và gạc vô trùng).
Dải băng: Dùng loại băng dệt sợi thun (có khả năng co giãn, đàn hồi tốt) để phù hợp với từng vị trí tổn thương của cơ thể. Băng nên có nhiều loại với kích thước rộng 7-10 cm, dài 120-300 cm.
Gạc có kích thước từ 10 x 10 cm đến 15 x 15 cm, gồm 2 lớp vải màn (dày khoảng 0,5-1 cm), ở giữa là 1 lớp bông thấm nước mỏng và 1 lớp bông không thấm nước. Phần gạc tiếp xúc trực tiếp với vết thương được phết một lớp mỏng va-zơ-lin sạch (hoặc mỡ kháng sinh), trên đó rắc một lớp mỏng lông cu li sạch. Lông cu li màu vàng giống như lông khỉ, là phần lông của cây cẩu tích (một loại quyết thực vật sống lâu năm, mọc hoang ở vùng rừng núi), có tác dụng cầm máu rất tốt.
Toàn bộ gạc phải được tiệt khuẩn và bọc kín trong túi nylon sạch, mỏng, riêng mặt nylon che phần gạc phía tiếp xúc vết thương thì được tạo thành đường rạch sẵn; khi dùng chỉ việc lật mảnh rạch ra là áp gạc vào vết thương được ngay. Mặt gạc tỳ vào dải băng được lồng qua một lớp nylon nữa để gạc không bị rơi ra nhưng vẫn di động được trên chiều dài của băng.
Tác dụng của băng: Che phủ, ngăn nước, hút nước, đuổi nước, cầm máu, chống nhiễm trùng.
Kỹ thuật băng:
- Dùng phao bảo hiểm làm nổi phần vết thương lên trên khỏi mặt nước.
- Làm sạch vết thương bằng gạc mềm.
- Chọn loại băng có kích thước phù hợp với vị trí tổn thương (nếu vết thương ở vùng tay thì dùng loại băng nhỏ, ngắn; ở vùng thân hoặc đùi thì dùng băng có kích thước lớn hơn), sau đó ấp gạc đặc chủng vào vết thương, điều chỉnh vị trí gạc trên dải băng cho phù hợp với vị trí tổn thương và băng lại.
Chú ý: Băng ép vừa phải, đủ chặt để không bị xê dịch băng khi vận chuyển; không được băng chặt quá làm ảnh hưởng đến lưu thông máu ở phần cơ thể dưới vết thương.
BS Lại Văn Quyền, Sức Khỏe & Đời Sống