Tôi được mọi người đánh giá là hiền lành, tốt bụng, không rượu chè bài bạc, đi làm về luôn sẵn sàng vào bếp nấu cơm và dọn dẹp. Đối với tôi, niềm vui lớn nhất là được ăn bữa cơm vui vẻ, đầm ấm bên gia đình. Điểm yếu của tôi là đôi khi còn hay nóng tính, 29 tuổi kinh tế chưa có gì.
Vợ bằng tuổi tôi, làm văn phòng trên Hà Nội, lương tháng hơn sáu triệu đồng. Tôi quen em cách đây bốn năm qua một ứng dụng. Sau nhiều lần đi chơi với em, tôi biết tính em trẻ con, nóng nảy, thù dai. Em nhớ tất cả những chuyện không vui trong quá khứ và ghi vào trong đầu với một sự thù ghét cao độ dù những chuyện đó xảy ra rất lâu rồi. Với tôi, những chuyện như thế chẳng có gì to tát. Tôi nhiều lần khuyên bảo để em sửa đổi nhưng chẳng ăn thua. Tính tình không hợp nên tôi quyết định dừng lại, không theo đuổi em nữa. Em không đồng ý, quyết tâm theo đuổi lại tôi.
Năm 2019, sau khi đầu tư thua lỗ mất hết tiền tích lũy, tôi quyết định về quê làm. Trong thời gian này em vẫn cố gắng níu giữ tôi, mong tôi quay lại Hà Nội để làm lại cùng em. Đến giữa năm 2020, sau nhiều lần em mời chào tôi lên Hà Nội chơi, tôi đồng ý. Nhìn em héo mòn đi nhiều vì thương nhớ, mong mỏi tôi, tôi rất thương và quyết định quay lại Hà Nội, làm lại từ đầu, hy vọng hai người đồng sức đồng lòng rồi sẽ có tất cả. Tôi mang số tiền tiết kiệm được trong hơn nửa năm làm ở quê đưa cho em và ở phòng trọ tự học lập trình.
Trong thời gian sống với nhau, tính khí em vẫn như vậy, thậm chí còn mạnh hơn. Ai em cũng ghét, cũng nói người ta chẳng ra gì. Tôi về nhà em chơi nhiều khi còn thấy em nói chuyện với bố mẹ rất vô lễ, chẳng coi ai ra gì. Bố mẹ cũng phải chịu em vì nói nhiều em sẽ dỗi, bỏ đi, tết không thèm về. Nhiều lần em cũng nói với tôi chẳng ra gì, thậm chí xưng hô mày tao. Tôi stress nhưng rồi em lại thấy có lỗi, quay lại an ủi và xin lỗi. Tôi thương em khi em yêu tôi thiệt thòi nên cũng bỏ qua.
Chúng tôi quyết định cưới nhau vào đầu năm 2021, cưới xong tôi cũng xin được việc. Thời gian mang bầu, em nghén, bố mẹ tôi cũng gửi nhiều đồ ăn để tẩm bổ nhưng em biếng ăn lắm. Gần đến ngày sinh, bố mẹ tôi gọi điện mong muốn em về quê sinh nở để tiện chăm sóc. Trong lúc nói chuyện, mẹ nói về đây mẹ chăm, sáng mẹ đi chợ mua bán rồi nấu nướng, giặt giũ giúp rồi mẹ mới đi làm. Vậy mà em khùng lên nghĩ bố mẹ thế này thế kia, nhắn tin cho bố tôi chẳng ra gì. Tôi ở giữa, giải thích cho em rằng bố mẹ là người của thế hệ xưa nên nghĩ đơn giản như vậy. Sau đó tôi gọi điện nói mẹ ở nhà chăm cháu, mẹ vẫn vô tư không vấn đề gì cả, nhưng mà lúc này đã quá muộn khi em có thành kiến và ghét bố mẹ chồng ra mặt. Chúng tôi cãi vã, em to tiếng nên tôi đành chịu, chán không thèm nói gì nữa. Ba ngày sau, nhân lúc tôi đi làm, em tự lấy xe máy về quê hơn 100 km mà chẳng thèm nói với tôi và ông bà ngoại một câu.
Khi tôi về phòng rất tức, lo lắng cho mẹ con em. Tôi buồn vì em suy nghĩ như trẻ con, chẳng biết lo lắng cho bản thân và cho con. Em muốn về thì nói một câu để tôi đưa về, tôi không hề cấm đoán chuyện này. Khi về quê, còn khoảng hai tuần nữa là đến ngày em sinh thì một biến cố xảy ra, mẹ vợ phát hiện có khối u, bác sĩ yêu cầu mổ ngay, vậy là không còn ai chăm sóc vợ tôi nữa. Tôi phải xin nghỉ hơn hai tuần để về chăm vợ, trong khi đang trong thời gian thử việc.
Vợ sinh xong chúng tôi quyết định để hai mẹ con về bên nội cho ông bà chăm và tôi đi làm. Đến lúc này mẹ tôi đã nghỉ làm để ở nhà chăm cháu. Mẹ tôi muốn ở cùng phòng với mẹ con em để tiện bế cháu cho em ngủ, em không nghe. Tôi dặn mẹ cứ ngủ ở nhà ngoài, khi nào cháu khóc thì bà vào phụ với em. Tôi cũng dặn em phải khôn khéo, cái gì bố mẹ không biết thì em nói nhẹ nhàng thôi. Tôi đi làm nhưng trong đầu vẫn lo lắng về tính khí của em. Đúng như tôi lo lắng, em chê bố mẹ chồng vụng về, chân tay bẩn, không mượn bố mẹ bế cháu. Mẹ tôi chỉ cơm nước, giặt giũ, giúp em tắm cho cháu, còn việc bế ẵm cháu em không mượn.
Mình em bế ẵm con rất vất vả, tôi thương lắm. Hai ngày cuối tuần tôi về phụ giúp em, chẳng đi đâu mà nhiều khi còn bị em chửi rồi mặt nặng mày nhẹ. Tôi chịu em quen rồi, thấy chẳng sao, còn bố mẹ tôi chăm em thế mà em sửng cồ lên, nói chẳng ra làm sao, lần sau mời em ăn em cũng chẳng thèm trả lời. Bố tôi đi buôn hoa quả, hôm nào cũng mang về mấy loại quả em thích ăn, mời em mà em chẳng đoái hoài. Nhiều khi mẹ thấy cháu khóc, muốn bế để dỗ dành mà em bảo mẹ cứ để yên, rồi mặt nặng mày nhẹ. Bố mẹ tôi dần dần không dám bế cháu nữa, trừ khi tôi bé con ra đưa cho ông bà.
Vợ tôi còn chê bố mẹ chồng bẩn, mỗi lần vào tắm cho cháu đều tắm rửa rồi thay quần áo xong mới dám vào. Tôi nói bố mẹ đừng chấp em làm gì, em tính khí trẻ con. Cuối tuần trước tôi về đầy tháng cho con, thấy vợ vừa bế con vừa ăn thương quá nên nhờ mẹ vào bế cháu giúp để em ăn. Em quát lên: "Không cần" trước mặt tôi và mẹ . Tôi tức quá nói: "Nếu em thấy anh và gia đình anh đểu quá, khốn nạn quá thì có thể ly dị, tìm chỗ khác tốt hơn", em chỉ im lặng.
Sau đó tôi tiếp tục đi làm, hôm sau bà ngoại xin cháu sang để chăm. Lúc em đi, bố mẹ tôi cho tiền để chăm cháu, em cũng không cầm, chuyển hết đồ đạc và từ đó tôi không thể liên lạc được với em. Tôi gọi điện cho bố mẹ vợ cũng không ai nghe máy. Tôi nghĩ chắc vợ và bố mẹ cũng muốn chúng tôi chấm dứt nên mới như vậy. Tôi nên làm như thế nào, mong mọi người cho lời khuyên. Tôi rất thương vợ, nhớ con, vẫn muốn con có một gia đình hoàn chỉnh. Tôi nói ly dị vợ chỉ vì nóng giận và dọa em thôi. Mong các bạn tư vấn giúp.
Tùng
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc