Tôi 45 tuổi, trong gia đình có ba anh em trai, tôi ở giữa, nhiều lúc thấy mình không được coi trọng và có tiếng nói trong gia đình lớn. Tôi lập gia đình đầu tiên trong ba anh em, khi đó đã vay mượn để sắm sửa và tự lo mọi thứ cho đám cưới của mình (sau này đến anh em thì bố mẹ lo). Tôi cưới xong, tiền mừng bố mẹ cầm, còn anh em cưới thì bố mẹ cho ngay sau khi kiểm đếm.
Ở chung khoảng một năm, vợ chồng tôi vay mượn thêm để xây nhà ở riêng trên đất của bố mẹ. Cuộc sống sau cưới vô cùng khó khăn vì tiền mượn đám cưới và xây nhà. Hơn hai năm sau tôi chuyển về ở gần bố mẹ với căn nhà mới nhỏ như phòng trọ. Mọi giao dịch mua bán, đứng tên, cầm tiền đều do bố mẹ quyết định. Điều đó làm tôi thấy vui vì được ở gần bố mẹ và anh em, được thấy họ hàng ngày. Tôi đã từ bỏ cơ hội đi nước ngoài, từ bỏ căn nhà bên vợ cho cũng chỉ với lý do muốn được gần bố mẹ.
Khi chúng tôi có con, mẹ bảo cháu nhỏ quá mẹ không trông được, lúc cháu lớn mẹ lại bảo nó quậy lắm. Sau này đến những đứa cháu khác mẹ có thể trông và làm mọi thứ. Lúc con tôi vào lớp một, con của anh cũng thế, vậy mà cứ mỗi giờ tan học là con tôi đi bộ về nhà ông bà, còn ông bà lại vội vàng đi đón con của anh tôi. Tôi ngồi đó mà thấy buồn vô cùng. Những ngày sau, tôi đến trường đón con rồi về chứ không ghé bố mẹ nữa, giờ con tôi sắp 18 tuổi. Cuộc sống dù khó khăn vì nợ nần tôi cũng chưa bao giờ dám nói bố mẹ đưa tiền bán nhà để trả bớt nợ, chưa dám nói to hay để bố mẹ buồn phiền.
>> Tình anh em nhạt dần từ khi có chị dâu
Về phần anh em của tôi, khoảng 10 năm trước bố mẹ sang tên căn nhà đang ở cho người anh (có sự tác động của anh). Đối với vợ chồng tôi, điều đó là bình thường vì anh lớn và sau này sẽ ở chung rồi chăm sóc cho bố mẹ. Bố mẹ còn có có căn nhà cũ, bảo cho đứa em, nhưng người anh bảo mượn để sửa chữa và sau này cần lúc nào là giao lại. Giờ không phải sửa mà đã xây lên (em đã có gia đình và đang ở phòng trọ), anh còn tự hào vì làm nên tất cả, không ai cho và giúp đỡ gì.
Giờ vợ chồng anh chị nói với mọi người là không hợp với bố mẹ, không ở chung được, trong khi bố mẹ hơn 70 tuổi. Vậy mà lúc nào anh chị cũng nói là sống vì bố mẹ, anh em. Tệ hơn thế là nhiều lần vợ chồng anh hỗn láo với bố mẹ. Bố bảo thật nhục nhã với hàng xóm. Có lần tôi ngồi đó mà anh chỉ thẳng mặt mẹ rồi chửi. Tôi choáng váng, không tin nổi. Đối với đứa em, vài năm qua vướng vào tệ nạn online bị dân xã hội đến nhà quậy, tạt sơn các kiểu, cũng làm khổ bố mẹ quá nhiều. Có lần em cũng hỗn với bố mẹ, tôi định đánh thì mẹ bảo động vào nó là mẹ sẵn sàng sống chết với tôi. Xin nói thêm, anh em tôi được ăn học và có công việc đàng hoàng.
Vợ chồng tôi giờ có cuộc sống ổn định, nhà cao cửa rộng, vợ rất quan tâm đến bố mẹ chồng như mua đồ ăn ngon, đặt thuốc bổ từ nước ngoài gửi về, lễ phép với bố mẹ và mọi người. Vợ chưa bao giờ có ý kiến hay can thiệp vào chuyện nhà chồng. Vợ hay nói với tôi là bớt nghĩ ngợi, giữ gìn sức khỏe mà lo cho gia đình riêng, ai cũng có số có phần, ông trời không lấy của anh mọi thứ. Tôi thấy rất buồn, phải chăng gia đình mình quá vô phúc, anh em coi những thứ khác hơn cả tình nghĩa? Những ngày nghỉ hay lễ tết, nhìn những gia đình xung quanh sum họp, ăn uống, chuyện trò mà lòng buồn vô cùng.
Tôi sống vậy có gì không phải? Anh em như vậy có đáng để tôi tôn trọng? Tôi có nên bán nhà, chuyển chỗ ở và nên sống như thế nào? Xin cảm ơn mọi người.
Quyết
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc