Tôi có tham gia vào website HotOrNot.com, trang mạng được ưa chuộng nhất trong số các mạng hàng đầu những năm 2000 như RateMyFace và AmIHot. (Các tính năng hiệu quả nhất của các mạng nói trên được anh chàng Mark Zuckerberg kết hợp thành một mạng tên là FaceMash, sau này trở thành Facebook).
Điểm 10 hoàn hảo
HotOrNot được ưa chuộng nhất trong số các website xếp hạng trước khi có Facebook vì một lý do đơn giản: Đó là mạng tốt nhất trong số ít các mạng có tính năng hỗ trợ chuyện hẹn hò.
Về cơ bản, nó hoạt động bằng cách cho phép người dùng bình chọn những bức ảnh của nhau: Hot hoặc Not. Một chức năng bổ sung cho những người dùng có đăng ký như tôi là khả năng liên hệ với những người dùng có đăng ký khác, nếu như cả hai đều đánh giá những bức ảnh của nhau là Hot và nhấp vào mục chọn Meet Me - Hẹn Gặp.
Tiến trình tầm thường và thô sơ này chính là cách mà tôi gặp được Lindsay Mills, bạn gái và tình yêu của đời tôi.
Bây giờ xem lại những bức ảnh hồi đó, tôi thấy thú vị khi nhận ra Lindsay lúc mười chín tuổi là một cô gái rụt rè, vụng về, và e lệ đến dễ thương. Nhưng với tôi lúc đó, cô gái tóc vàng ấy đúng là một ngọn núi lửa âm ỉ chờ bùng nổ.
Hơn nữa, bản thân những bức ảnh chụp lại rất hay: chúng có chất nghệ thuật nghiêm túc, dạng chân dung tự khắc họa hơn là những bức ảnh selfie. Chúng bắt mắt và thu hút. Chúng rụt rè bỡn cợt với ánh sáng và bóng tối. Thậm chí những bức ảnh đó còn có một gợi ý thú vị về bối cảnh liên quan: có một bức được chụp trong hiệu ảnh nơi cô làm việc, và trong một bức khác cô thậm chí còn không quay mặt về phía máy ảnh.
Tôi đánh giá cô ấy là Hot, điểm mười hoàn hảo. Thật ngạc nhiên, chúng tôi lại hợp nhau (cô ấy đánh giá tôi tám điểm, là thiên thần), và thế là chúng tôi bắt chuyện ngay. Lindsay lúc đó đang học nhiếp ảnh nghệ thuật. Cô ấy có website riêng, tại đây cô duy trì việc viết nhật ký và đăng nhiều ảnh hơn: rừng, hoa, nhà máy bỏ hoang, và - điều tôi thích nhất - những bức ảnh chân dung tự chụp.
Tôi lùng sục trên mạng và sử dụng từng dữ kiện mới tìm được về Lindsay để tạo ra một bức tranh đầy đủ hơn: thành phố mà cô ấy sinh ra (Laurel, Maryland), tên trường học của cô ấy (MICA, Học viện Mỹ thuật Maryland). Cuối cùng, tôi thú nhận đã rình mò cô ấy trên mạng. Tôi thấy mình giống như một kẻ đáng ghét, nhưng Lindsay đã cắt lời tôi. "Tôi cũng đang lùng tìm thông tin về anh đó, ông lớn ạ", cô ấy nói, và tuôn ra một loạt các dữ kiện về tôi.
Đây là một trong những lời dễ thương nhất mà tôi từng nghe, nhưng tôi lại ngại không muốn gặp Lindsay trực tiếp. Chúng tôi lên lịch hẹn gặp, và ngày ấy càng đến gần thì tôi càng thêm lo lắng. Việc biến một quan hệ trên mạng thành cuộc gặp gỡ ngoài đời đúng là một đề nghị đáng sợ. Nó vẫn đáng sợ ngay cả trong một thế giới không có những kẻ giết người bằng rìu và quân lừa đảo. Theo kinh nghiệm của tôi, ta liên lạc càng nhiều với ai đó trên mạng thì ta sẽ càng thất vọng khi gặp họ trực tiếp. Những điều dễ nói nhất trước màn hình trở thành khó nói nhất khi mặt đối mặt.
Khoảng cách dễ tạo thân tình: Không ai nói chuyện cởi mở cho bằng lúc họ ở một mình trong phòng, tán gẫu với một người không thấy mặt đang ở một mình trong căn phòng khác. Nhưng gặp gỡ người đó là ta liền dè dặt ngay. Cách nói của ta trở nên thận trọng và nhạt nhẽo hơn, một cuộc trò chuyện tầm thường về những vấn đề chung chung.
Cuộc hẹn đầu tiên
Trên mạng, Lindsay và tôi đã thành bạn tâm giao, và tôi sợ mất đi mối quan hệ đó ở ngoài đời. Nói cách khác, tôi sợ mình bị từ chối.
Tôi không nên sợ làm chi.
Lindsay đã nói với tôi là sẽ đến đón tôi tại căn hộ của má tôi - cô ấy khăng khăng đòi lái xe. Đúng giờ hẹn tôi đã đứng ngoài trời chạng vạng lạnh lẽo, dùng điện thoại hướng dẫn cô ấy đi qua những con đường giống hệt nhau, mang tên na ná nhau của khu chung cư mới của má. Tôi đang để để ý tìm một chiếc Chevy Cavalier ‘98 màu vàng ánh, thì bỗng dưng lóa mắt vì một tia đèn pha từ lề đường chiếu thẳng vào mặt. Lindsay đang nhá đèn xe với tôi qua lớp tuyết.
"Cài dây an toàn đi". Đó là những lời đầu tiên Lindsay nói trực tiếp khi tôi lên xe. Rồi cô hỏi, "Giờ tính đi đâu đây?"
Lúc đó tôi mới chợt nhận ra là bất kể bao điều đã suy nghĩ về Lindsay, tôi lại không hề nghĩ một chút nào về mục đích cuộc hẹn.
Nếu tôi mà lâm vào tình huống này với bất kỳ phụ nữ nào khác, thì tôi đã ứng biến để chống chế rồi. Nhưng với Lindsay thì khác. Với cô ấy, chuyện này không thành vấn đề. Cô lái xe đưa tôi đi trên con đường yêu thích - Lindsay có một con đường yêu thích - và chúng tôi trò chuyện cho đến khi xe chạy mãi đến tận Guilford và kết thúc ở bãi đậu xe của siêu thị Laurel Mall. Chúng tôi chỉ ngồi trong xe trò chuyện.
Thật tuyệt. Nói chuyện mặt đối mặt hóa ra chỉ là sự nối dài của mọi cuộc điện thoại, email và tán gẫu trên mạng của chúng tôi. Cuộc hẹn đầu tiên này là sự tiếp nối của lần tiếp xúc trên mạng đầu tiên của hai đứa và khởi đầu một cuộc trò chuyện sẽ kéo dài chừng nào chúng tôi còn muốn nói.
Chúng tôi kể về gia đình mình, hoặc những gì còn lại của một gia đình. Ba má của Lindsay cũng đã ly dị: hai ông bà ở cách nhau hai mươi phút đi xe, và khi còn bé, Lindsay cứ phải qua lại như con thoi giữa hai người. Áo quần vật dụng của cô luôn sẵn sàng trong một túi xách. Thứ Hai, thứ Tư và thứ Sáu, cô ngủ trong phòng của mình ở nhà má. Thứ Ba, thứ Năm và thứ Bảy, cô ngủ trong phòng của mình ở nhà ba. Chủ nhật là ngày bi kịch, vì cô phải chọn lựa.
Cô ấy bảo gu ăn mặc của tôi rất kém, và chê trang phục hẹn hò của tôi: bên ngoài một chiếc sơ-mi in hoa văn hình ngọn lửa kim loại, cổ bẻ cài nút, trong là chiếc áo thun ba lỗ và dưới là quần jeans (tôi xin lỗi). Cô kể tôi nghe về hai anh chàng khác mà cô ấy đang hẹn hò, những người cô có nhắc tới trên mạng, và người giỏi thủ đoạn như Machiavelli cũng phải đỏ mặt trước những phương cách mà tôi rắp tâm phá hoại hai anh chàng này (tôi không xin lỗi). Tôi cũng kể với cô ấy mọi chuyện, kể cả việc tôi sẽ không thể nói về công việc của tôi - công việc mà tôi thậm chí chưa bắt đầu.
Đúng là tự phụ đến lố bịch, và cô ấy đã làm cho tôi thấy rõ điều đó bằng cách gật đầu một cách nghiêm túc.
Máy dò nói dối
Tôi nói với Lindsay là tôi lo lắng về cuộc kiểm tra sắp tới bằng máy dò nói dối mà việc chứng nhận an ninh đòi hỏi, và cô đề nghị tập dượt với tôi - một kiểu dạo đầu ngớ ngẩn.
Cái triết lý sống của cô chính là cách tập dượt hoàn hảo: Cho biết những gì bạn muốn, cho biết bạn là ai, không bao giờ xấu hổ. Nếu người khác từ chối bạn, đó là vấn đề của họ. Tôi chưa bao giờ thấy thoải mái khi ở cạnh người khác như thế này, và tôi chưa bao giờ sẵn lòng chịu nghe người khác chỉ trích lỗi lầm của mình như thế này. Tôi thậm chí còn để cho Lindsay chụp ảnh tôi.
Trong đầu tôi chỉ toàn là giọng nói của cô ấy trong lúc tôi lái xe đến khu nhà phức hợp của NSA (National Security Agency - Cơ quan An ninh Quốc gia Hoa Kỳ) có cái tên kỳ cục là Friendship Annex cho cuộc phỏng vấn cuối cùng để chứng nhận an ninh. Tôi thấy mình trong một căn phòng không cửa sổ, bị trói như một con tin vào một chiếc ghế văn phòng rẻ tiền.
Xung quanh ngực và bụng là những ống đo nhịp thở. Những chiếc kẹp trên đầu ngón tay đo mức hoạt động của điện trên da, vòng đo huyết áp quanh cánh tay đo nhịp tim, và một tấm cảm biến trên chiếc ghế sẽ phát hiện mọi cựa quậy và xê dịch của tôi. Tất cả các thiết bị này - bọc, kẹp, gắn và thắt chặt khắp người tôi – được kết nối với chiếc máy dò nói dối to lớn màu đen nằm trên chiếc bàn trước mặt.
Ngồi sau cái bàn này, trên một chiếc ghế đẹp hơn, là chuyên viên kiểm tra nói dối. Bà ta làm tôi nhớ đến một giáo viên từng dạy tôi - tôi đã dành phần lớn cuộc kiểm tra này để cố nhớ ra tên cô giáo đó, hoặc cố gắng không nhớ. Bà chuyên viên kiểm tra bắt đầu đặt câu hỏi.
Những câu đầu tiên không cần phải động não: Có phải tên tôi là Edward Snowden không? Có phải 21/06/83 là ngày sinh của tôi không? Rồi tới: Tôi có bao giờ phạm tội nghiêm trọng không? Tôi có bao giờ gặp vấn đề với chuyện cờ bạc không? Tôi có từng gặp vấn đề với rượu hoặc dùng các dược phẩm bất hợp pháp không? Tôi có từng làm nhân viên của một thế lực nước ngoài không? Tôi có bao giờ ủng hộ việc dùng bạo lực lật đổ chính phủ Hoa Kỳ không?
Các câu trả lời duy nhất được chấp nhận đều mang tính nhị phân: "Có" và "Không". Tôi đã trả lời "Không" rất nhiều, và tiếp tục chờ đợi những câu hỏi mà tôi đã lo sợ. "Tôi có bao giờ lên mạng bài bác năng lực và tính cách của nhân viên quân y ở Fort Benning không?" "Anh trước đây đã tìm kiếm cái gì trên hệ thống mạng của Phòng thí nghiệm Hạt nhân Los Alamos?" Nhưng những câu hỏi đó không hề được nêu ra, và tôi chưa kịp nhận biết thì cuộc kiểm tra đã kết thúc.
Tôi đã đạt tiêu chuẩn một cách xuất sắc.
Theo yêu cầu, tôi phải trả lời tổng cộng ba loạt câu hỏi và cả ba lần tôi đều đạt, vậy có nghĩa là tôi không chỉ đủ điều kiện được cấp chứng nhận TS/SCI, mà tôi còn qua được phần "kiểm tra toàn diện bằng máy dò nói dối" - chứng nhận an ninh cao nhất xứ này.
Tôi đã có người bạn gái tôi yêu và tôi đã thành công như ý.
Tôi lúc đó hai mươi hai tuổi.
(Trích từ sách Bị theo dõi của Edward Snowden)